- 🏠 Home
- Linh Dị
- Dị Giới
- Án Sát Tầm Hồ
- Chương 17: Vật hy sinh
Án Sát Tầm Hồ
Chương 17: Vật hy sinh
Cửu mới bước vào Chân Giới chưa đầy một ngày mà biết bao nhiêu thứ ập đến, vụ án hiện tại so với những vụ án mà Cửu từng xử lý qua đúng là cách nhau một trời một vực. Ở vùng Nhà Nhện Hình Nộm này không biết đâu là thực, đâu là giả, người nào đáng tin, người nào đáng ngờ, ngay cả chính bản thân mình còn có cảm giác lâng lâng, không biết có nên đưa ra những suy luận hay không. Cửu ngồi trên xe nhìn qua cửa sổ, người dân tấp nập mua bán, các hàng nước, hàng đồ ăn đông kín người, tiếng hò reo hòa vào cái dịu nhẹ của buổi ban đêm nhưng y không tài nào tập trung được. Độ Sẹo ngồi đối diện với y, khoanh hai cánh tay, chân trái nhịp nhịp, chờ đợi kết luận gì đó. Cửu nhìn gã rồi gõ vào tấm ván, tên đánh ngựa thò đầu vào, y bảo hắn hãy chậm xe lại, chở bọn họ đến một nơi nào đó hoang vắng một chút.
Trong đầu Cửu bây giờ đã bắt đầu xuất hiện những ngờ vực với Tuyết Minh, nhất là sau khi cô đưa tờ giấy có ghi dòng chữ Hán tố cáo Dương Minh, cách cô hành sự hết sức… chuyên nghiệp. Tuy nhiên, Cửu biết giờ có nghi ngờ Tuyết Minh thì thể nào cũng bị chi phối bởi tình cảm, trước tiên hãy tin cô ta cái vậy. Nếu lời Tuyết Minh nói là thật thì cô hẳn phải giữ chức vụ gì đó trong phe Cửu Tử Quan, biết được bí mật trong đó đồng nghĩa với việc Tuyết Minh là gián điệp đang điều tra phe Tử Vỹ Hồ. Câu hỏi đặt ra ở đây là, tại sao Tuyết Minh lại ở nhà của Thạch, nếu có người đưa cô tới làm thϊếp cho Thạch thì hẳn Thạch có liên quan đến Cửu Tử Quan, nhưng nếu Tuyết Minh tự tìm đến thì Thạch hẳn dính dáng đến Tử Vỹ Hồ. Thêm vào đó, việc Tuyết Minh trở thành hung thủ trong vụ gϊếŧ người lột da thành võng là vô tình hay cố ý? Đêm đó cô đã thấy những gì, một thai nhi mình nhện đầu người đang bò trên sân, hay thằng bé lang thang trong đêm với khuôn mặt trắng bệch, hay những lời ru từ cô gái cụt đầu ở đầu giường? Chúng thì có liên quan gì tới những người bị hành hình bằng cách chặt đầu ngày xưa?
Rối rắm càng rối rắm, nếu không tìm được manh mối thì sẽ tự chui vào ngõ cụt, nghĩ đến đó, Cửu tạm thời “gói ghém” vấn đề này lại, để trong ngăn tủ của trí óc.
Nói về Dương Minh Độ Sẹo thì có những chứng cứ rõ ràng hơn, có thể suy nghĩ rằng nội bộ của Cửu Tử Quan đang phân chia trầm trọng. Lý do nói như vậy vì Tuyết Minh nói rằng phe Tử Vỹ Hồ có người tên Dương Minh, vậy có hai, à không, ba khả năng. Thứ nhất, Dương Minh là người của Cửu Tử Quan cử theo để theo dõi Cửu nhưng đang bị người khác sắp đặt, cũng là gài bẫy luôn Tuyết Minh; thứ hai, Dương Minh là nội gián của Tử Vỹ Hồ cài vào Cửu Tử Quan, trọng trách giống hệt như Tuyết Minh; thứ ba, Dương Minh không là người nào trong bất cứ hai giả thuyết trên, gã chỉ là một Bố Chính Sứ bình thường.
Giả thuyết thứ hai đặt biệt thu hút sự chú ý của Cửu, nếu nói vậy thì cả Độ Sẹo và Tuyết Minh đều là nội gián, hoạt động ở hai chiến tuyến khác nhau, Tuyết Minh đã tìm ra được thân phận của Độ Sẹo, có khi Độ Sẹo cũng đã hiểu được phần nào, gã không phải là một tay có thể coi thường. Nếu điều này là sự thật thì sẽ trở thành mấu chốt hết sức quan trọng, vì phe Cửu Tử Quan, phe của Độ Sẹo và Ái Tri, chính họ lôi Cửu vào Chân Giới, cố ý khẳng định với Cửu về thông tin Tử Vỹ Hồ là hung thủ gϊếŧ nhà mình ngày xưa. Trong câu chuyện Ái Tri kể có điểm đáng ngờ, cô nói rằng phe Tử Vỹ Hồ đã biến mất cả trăm năm, Cửu không tin với thời gian lâu như vậy mà khi quay lại có thể kiểm soát được Cửu Tử Quan, vốn dĩ đã gánh vác trọng trách Tử Vỹ Hồ bỏ lại từ trước đến nay.
Giả thuyết thứ hai cũng củng cố cho suy nghĩ của Cửu rằng trong nội bộ Chân Giới đang bị phân chia trầm trọng, ít nhất hiện giờ có đến ba phe, họ đang tìm cách vu cáo cho nhau, lấy cái tên Tử Vỹ Hồ để gọi đối thủ của mình, mục đích nhằm chiếm hết quyền thế vào tay. Có thể Tuyết Minh, Độ Sẹo hoặc chính bản thân Cửu cũng chỉ là những con tốt trong bàn cờ chính trị của họ. Tình thế hiện tại sẽ trở nên gay go hơn bội phần nếu suy nghĩ của Cửu đúng, mọi chuyện sẽ không còn gói gọn vào vấn đề cứu Tuyết Minh nữa, mà song song đó còn phải điều tra Độ Sẹo mà không để gã nghi ngờ. Quan trường vốn là chốn hiểm ác, lơ mơ là Cửu mất mạng như chơi. Nghĩ đến đó, ý tưởng về việc phải giăng một cái bẫy lóe lên trong đầu Cửu…
Bỗng câu nói của Độ Sẹo cắt ngang: “Dương huynh, Dương huynh, đến nơi rồi. Huynh nghĩ gì mà như người mất hồn vậy?”
Tay đánh ngựa đưa Cửu và Độ Sẹo đến một bến nước, gió thổi mát rượi làm tâm trí có chút thanh thản, dưới nước không biết ai thả hoa đăng, lấp lánh như những vì sao của dòng sông. Độ Sẹo đưa cho Cửu một tý rượu thuốc, y ực một hơi đã đời, thấy vậy Độ Sẹo mới hỏi: “Dương huynh đã biết được bước tiếp theo chưa?”
Cửu đáp: “Trước mắt chúng ta phải tìm được nhà của vị Chưởng Quan năm xưa.”
“Bằng cách nào?”
“Chỉ làm dở chuyện lúc nãy thôi, trước khi Tuyết Minh trốn khỏi buồng giam, Cửu tôi có nhờ Độ huynh điều tra những người đến làng này trong vòng hai mươi năm.”
Độ Sẹo gật gù: “Đúng vậy. Nhưng tại hạ chưa hiểu nguyên do cho lắm?”
Cửu hít một hơi thật đầy rồi nói: “Vụ án trong nhà vị Chưởng Quan xảy ra hơn trăm năm trước, nhưng những vụ gϊếŧ người tương tự lại chỉ mới xảy ra gần đây. Chỉ tính riêng vụ này thôi, con số hai mươi năm là phù hợp để một đứa trẻ lớn lên để gϊếŧ người, hoặc một người trung niên vẫn còn đủ minh mẫn để dàn cảnh.”
Độ Sẹo nói bằng giọng ngờ vực: “Đó là giả thuyết áp dụng với trường hợp hung thủ là người trong làng, lỡ như hắn chỉ là kẻ ở nơi khác đến, sau khi gây án bỏ đi thì sao?”
“Độ huynh nói đúng, nhưng nếu đi theo đường đó chẳng phải chúng ta sẽ rơi vào ngõ cụt hay sao? Ví dụ có hai giả thuyết, một giả thuyết chiếm năm phần ít: hung thủ ở trong làng, và một giả thuyết chiếm bốn phần nhiều: hung thủ là người ngoài làng. Huynh sẽ ứng xử như thế nào?”
Độ Sẹo đáp: “Hai giả thuyết đều có khả năng xảy ra gần bằng nhau, tại hạ sẽ không bỏ giả thuyết nào cả mà điều tra cả hai.”
Cửu cười bảo: “Án Sát có một khẩu quyết gọi là Lượng, khi gặp trường hợp như vậy mà huynh đi theo cả hai hướng, đó gọi là vi phạm vào Lượng, cái sai của huynh sẽ dẫn huynh vào một mớ hỗn độn rồi mắc kẹt trong đó, mãi mãi không có đường ra, Án Sát tích góp kinh nghiệm hàng trăm năm, âu cũng để lại những sai lầm để những người nối dõi không tái phạm. Chưa kể đến việc hung thủ ở trong làng này không chiếm năm phần nhiều mà là bảy tám phần, nhà vị Chưởng Quan chẳng phải có nuôi Quỷ Mẫu sao, vụ án gần đây lại dính dáng đến Nhện Hài Nhi.”
Độ Sẹo chậc lưỡi: “Quỷ Mẫu là thứ tà ma ngoại đạo, vốn trong nội bộ Chân Giới đã cấm từ lâu. Cách tên hung thủ này gϊếŧ người không chỉ cài Nhện Hài Nhi vào nhà mà còn lột da người may thành võng. Suy nghĩ thôi cũng thấy độ tàn ác. À mà Dương huynh, Dương huynh có tin chuyện Thạch còn sống không?”
Cửu bảo: “Bảo tôi không tin thì đúng, nhưng bảo tôi không nghi ngờ là sai. Nếu Thạch còn sống vậy cái xác dưới quan tài là của ai, chẳng lẽ hắn đội mồ chui lên, khi chúng ta tới quật mồ thì đã chui xuống lại rồi? Nếu nói hắn là con của Quỷ Mẫu thì khả năng này cũng không nhỏ!”
“Tiếc là chứng cứ không chỉ ra những điểm đó, tên “Thạch” mà thằng nhóc thấy lúc nó đi tiểu tiện không có dấu hiệu gì là người nhện cả.” Cửu vốn cũng chưa để đầu óc mình nghĩ nhiều đến chuyện Thạch còn sống hay không, Độ Sẹo hỏi thì y đưa ra ý kiến thôi, nghe tới đó thì y im lặng, chưa gì đã nghe Độ Sẹo hỏi tiếp: “Vậy còn người thổ địa đã cai quản trước đây?”
Cửu nói: “Ông ta đã chết đúng không, bị hãm hại. Khả năng ông ta biết được đâu là nhà của vị Chưởng Quan là rất cao. Giờ ta đến nhà ba hộ dân mà huynh đã điều tra được, kết hợp với sổ sách của vị thổ địa, tìm ra điểm phù hợp, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều!”
Từ nãy đến giờ, Cửu nói chuyện với Độ Sẹo đều nhìn thẳng vào ánh mắt gã, thể hiện sự tự tin đến đáng sợ. Đến Độ Sẹo còn cảm nhận được một thần thái gì đó khi Cửu là Án Sát chứ không phải như lúc y ngỡ ngàng đi vào Chân Giới, gặp mặt Ái Tri, trong mọi suy luận đều có đầu có đuôi, nguyên nhân, kết quả, ăn khớp với nhau như nồi úp vung. Trong lòng Độ Sẹo không giấu nổi chút thán phục, thấy chuyện hướng đi “năm phần hơn” mà Cửu nhắc đến lúc nãy quả là có cơ sở hơn rất nhiều, nội chuyện này đã biến “năm phần hơn” thành bảy tám phần đúng. Nghĩ vậy, Độ Sẹo bảo là gã đã sẵn sàng, mọi chuyện cứ theo sắp xếp của Cửu mà tiến hành, nói xong gã còn cười lớn, tỏ ý khoái chí với phương cách làm việc của Cửu.
Độ Sẹo cười một lúc, Cửu để ý thấy gã có cái tật là những khi khoái chí thích thú gì đó thì thường cười rất lớn, rất sảng khoái, chẳng giữ phép tắc gì cả. Cửu vừa định cắt ngang tràng cười thì Độ Sẹo đã ngưng, gã hỏi Cửu: “Dương huynh đoán được nhà của ai hay chưa?” Cửu ra dấu “xin mời” rồi cả hai tiếp tục bước, trông cứ như đang nhàn nhã chứ không phải đang gánh một trọng án vô cùng lớn.
Cửu nói: “Đoán thì đoán được rồi, nhưng nội tình trong vụ án này quá nhiều, Án Sát tuyệt nhiên không phải loại làm ăn cẩu thả, mặc dù em tôi đang như mành treo chuông nhưng chứng cứ phải xác đáng thì Cửu tôi mới bắt nghi phạm. Với lại, tôi còn đang suy luận xem, hắn ta có vai trò gì trong chuyện này, vì theo tôi thấy, lời nguyền Quỷ Mẫu này liên hệ đến nhiều kẻ hơn ta tưởng.”
Độ Sẹo hỏi: “Vậy hiện giờ chứng cứ còn có thể tìm ở đâu nữa?”
Cửu cười rồi lấy tay chỉ vào đầu, ngụ ý rằng hãy cứ để y suy luận rồi ghép nối trong suy nghĩ cái đã. Án Sát như ta thấy, vốn dĩ thời gian phá mỗi vụ án là không có nhiều, họ không thể nào phí phạm vào việc bị phân tâm bởi các manh mối. Việc Án Sát cần làm là tập trung, nếu hung thủ làm được, chuyện đó ta có thể nghĩ đến được, hãy đặt mình vào vị trí kẻ thủ ác, xem trong lúc đó mình nên làm gì. Khi ấy, chân tướng dần sáng tỏ, việc của Án Sát chỉ là đi thu thập chứng cứ. Ấy là lý do tại sao lúc này Cửu đa phần suy tư là vậy.
Cửu quay sang hỏi Độ Sẹo: “Chân Giới có nhà ngục không?”
Độ Sẹo đáp: “Có, nhưng nằm ở vùng giáp ranh giữa một số huyện chứ không nằm ở mỗi Chân Giới.”
Cửu lấy tay gãi cằm rồi hỏi tiếp: “Tội gì thì giam vào đấy?”
Độ Sẹo đáp: “Những người mà huynh đã xử ở dương thế, khi chết, hồn phách tạm thời bị dẫn về đó là một loại. Những người bị quan chức địa phương ở Chân Giới xử là hai loại. Cô hồn dã quỷ chống đối Chân Giới bị bắt lại là ba loại.”
Lại hỏi: “Nói vậy tất cả đều không còn là người sống?”
“Đúng vậy!”
“Ai quản lý ngục đấy?”
“Ngục đấy quản lý cao nhất là Tuần Vũ đại nhân, người quản lý trực tiếp là Ngục Thần, là một chức vụ Thổ Địa tại Chân Giới được xây dựng nhà ngục.”
“Độ huynh can thiệp được không?”
Độ Sẹo thoáng chút bất ngờ, định hỏi ngược lại gì đó, nhưng cũng đáp: “Tùy chuyện thì được!”
Có lẽ Độ Sẹo cảm thấy bị thuyết phục bởi cách làm việc của Cửu cũng như trách nhiệm tuyệt đối của kim bài Án Sát nên cho rằng Cửu làm gì cũng đã suy tính trước sau, tuyệt đối không đưa gã vào tình huống khó xử. Quả nhiên Độ Sẹo quan sát thấy, khi Cửu hỏi đến nhà ngục dĩ nhiên nó cũng nằm trong quá trình Cửu sẽ phá vụ án này, chỉ là gã chưa hình dung được nhà ngục Chân Giới đóng góp vai trò gì mà thôi. Độ Sẹo thấy Cửu trầm ngâm, hỏi thử để xem có đúng với suy nghĩ của gã hay không: “Bây giờ chúng ta đi đâu Dương huynh?”
Cửu vẫn rảo bước, vẻ mặt khá bình thản, tựa như mọi chuyện đã sắp xếp gần xong, y nói: “Dĩ nhiên là tới nhà viên cai ngục của chính quyền nơi này, xem có phải là nhà của lão Chưởng Quan khi xưa không!”
Mọi chuyện trở nên rối bời từ khi Tuyết Minh cung cấp thông tin cho Cửu, khiến y phải nghi ngờ tất cả mọi người, không thể tin ai là thật ai là giả một cách đơn thuần được nữa. Thực ra nãy giờ tâm trạng Cửu như lửa đốt nhưng vẫn phải tỏ ra điềm tĩnh, sự tình hiện giờ mỗi chứng cứ tìm được đều ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng của không chỉ riêng Tuyết Minh, mà còn có thể là cả Cửu nữa. Chuyện xác minh thông tin Tuyết Minh đưa ra cũng như chứng minh thân phận thực sự của cô ta dĩ nhiên không đơn giản. Cửu thầm trách ban đầu mình không đề phòng, để rơi vào tình thế khó xử nếu như đó không phải Tuyết Minh hoặc thông tin đó là sai.
Có những khi ta hành xử rồi mới phát hiện ra quá vội vàng, chuyện ấy không hiếm, nhưng trong vụ trọng án như vầy, mọi sai lầm đều phải trả giá. Nhà của người cai ngục nằm nép sau một căn nhà lớn, quay vào trong con hẻm vừa, phía trước bày bán rất nhiều rau củ và thịt tươi. Cửu đưa mũi hít một hơi thật sâu, quay sang Độ Sẹo hỏi: “Huynh nghe mùi gì không?”
Độ Sẹo chỉ tay vào đám thịt đang bán, ngụ ý gã chỉ nghe được mùi này thôi. Cửu cười nhẹ rồi nói lửng: “Mùi của ân oán…”
Nói xong Cửu đi trước, Độ Sẹo đi sau, tiến vào con hẻm. Đi chừng hai mươi thước, Cửu ra dấu dừng lại, nhìn vào một căn nhà gỗ lớn, hiện tại đã được chia làm ba căn nhà có ngăn vách và rào riêng. Cửu chỉ vào căn nhà chính giữa, hỏi Độ Sẹo xem có phải nhà của người quản ngục hay không, Độ Sẹo gật đầu khi tra sổ bạ.
Cửu quan sát xung quanh hệt như lần y làm lúc ở cổng nhà Thạch, còn đang mải mê, bỗng đâu dân làng réo gọi nhau ỏm tỏi cả lên. Cửu và Độ Sẹo ban đầu cũng không định hóng hớt, tuy nhiên nội dung của nó khiến hai người hết sức quan tâm: lính huyện tìm thấy Thạch ở huyện bên, đang trốn trong rừng chuối, hiện đang giải về gần đến nơi!
Độ Sẹo hỏi Cửu có cần vào nhà cai ngục không, Cửu cân nhắc gì đó rồi bảo không cần, cứ về gặp Thạch trước đã. Mười phút sau cả hai đã đến ty cảnh sát, do quá đông nhân viên và lính tráng nên Độ Sẹo tốn chút thời gian mới có thể dàn xếp cho Cửu vào trong cùng gã được. Trong căn phòng lấy cung, ánh đèn vàng soi rõ gương mặt hốc hác tiều tụy, hốc mắt thâm quầng, lõm sâu của Thạch, tựa như đã mấy đêm nay hắn chưa được ngủ. Lúc hai người vào phòng, Thạch đang kể lại đêm xảy ra vụ gϊếŧ người, thế là Cửu cùng Độ Sẹo đứng đấy nghe kể Thạch lại, cũng không làm gì khác được.
Chiều muộn hôm ấy, có một người em họ đến nhà Thạch chơi. Thạch và người kia cùng uống với nhau đến say mèm, rồi hắn dìu người em họ về phòng mình ngủ. Lúc này do cần tịnh dưỡng đặc biệt, nên Tuyết Minh ở phòng riêng, không ở với chồng. Lúc đó, trong cơn say, Thạch cảm thấy rất nóng nên muốn đi tắm, ai ngờ ra đến sau nhà thì ngã chúi vào bụi cây, rồi nằm ngất đi ở đấy. Một lát sau, khi cảm thấy tỉnh hơn một chút, Thạch nghe tiếng sền sệt như có con gì đó đang bò trên nền đất.
Hắn đưa mắt nhìn qua chấn song ở hành lang thì hoảng hồn trước cảnh tượng có hàng chục con nhện to cỡ con gà trống, đang bò khắp nơi trên trần. Không gian xung quanh im ắng đến lạ thường làm Thạch có suy nghĩ cả nhà đã gặp chuyện, hắn cũng không dám gây ra tiếng động, trong phút chốc quên cả cơn say, nằm rạp xuống bò ra sau nhà. Lúc hắn đến bên hông của sảnh chính, bỗng nhiên một tiếng hát ru vang lên trong không gian, âm thanh khi trầm khi bổng, lúc nhẹ nhàng thanh tao lúc nặng nề ai oán: “Con ngoan, con ngoan con ngủ say, mẹ chờ da khô may võng mới, cho con áo mặc khi đông về, cho thù ta không còn ai oán, cho mẹ con ta sớm vui vầy…”
Giọng hát đó không ai khác chính là của Tuyết Minh. Thạch bỗng đờ đẫn cả người, cứ nghĩ vợ mình đang gặp nguy hiểm, hắn lách người qua mép lá, đưa mắt nhìn vào bên trong. Khung cảnh mờ mờ ảo ảo hiện ra, cả sảnh chính chỉ có một cây nến, Thạch không thể nhìn thấy được rõ ràng mọi thứ, tuy nhiên hắn có thể thấy được Tuyết Minh ngồi trên chiếc ghế đẩu, hai tay xoa xoa thứ gì đó đặt trên đùi.
Đang nhìn chăm chú, bỗng Tuyết Minh đẩy thứ màu đen to kệch đó ra, nó ngã xuống đất đánh “bịch” một tiếng lạnh lùng. Vật thể màu đen ngã ra vào phạm vi chiếu sáng của ánh nến, Thạch hoảng hồn khi thấy đó là một cái xác người vừa mới bị lột da, hay nói chính xác hơn bị Tuyết Minh lột da. Cái xác trông như còn đang thở, thoi thóp, vết cứa ở cổ họng máu vẫn rỉ ra theo từng nhịp, nhưng không nhiều cho thấy khả năng người ấy bị lột da lúc vừa mới bị cắt cổ chăng?
Quá hốt hoảng, Thạch giật bắn người làm lá bên mép nhà phát ra tiếng động, bên trong Tuyết Minh liếc mắt nhìn ngay về hướng Thạch khiến hắn cuống cuồng quay lưng ra chạy. Ai ngờ chưa kịp đứng lên chạy, đã nghe tiếng lạch cạch từ những con nhện bò trên mái đang rượt theo mình. Thạch chẳng còn biết trời trăng gì nữa, cứ thế lao qua cửa sau, chạy một mạch đến rừng chuối huyện bên mới dám ngừng. Có hỏi thêm gì Thạch cũng không nhớ.
Dĩ nhiên Cửu và Độ Sẹo giấu chuyện Cửu là anh của Tuyết Minh nên Thạch không có thái độ gì khác với y cả. Cửu cũng có hỏi về thằng nhỏ hàng xóm bảo rằng thấy Thạch, hắn lắc đầu quầy quậy, bảo khi chạy ra khỏi cửa sau thì không gặp ai cả. Cửu nhìn Thạch đang run như cầy sấy, húp tô cháo loãng, trong đầu lóe lên một suy nghĩ gì đó rồi bảo Độ Sẹo quay lưng trở ra.
Ra khỏi ty cảnh sát, Độ Sẹo lấy làm khó hiểu, hỏi Cửu: “Tại hạ cho là huynh có nhiều câu để hỏi hơn chứ?”
Cửu lắc đầu, bảo: “Huynh thấy hắn hiện giờ, những thứ cần nói đã nói hết cả rồi, hắn còn nói gì tôi cần biết nữa chứ, đôi khi hắn nói nhiều hơn lại khiến tôi lo!”
Độ Sẹo vẫn không khỏi thắc mắc: “Nói nhiều hơn… thì sao lại khiến huynh lo chứ?”
Cửu đáp: “Như tôi nói với huynh đó thôi, Án Sát phải đặt mình ở vị trí kẻ thủ ác để vạch ra từng bước hung thủ gây án, khi đó mới kết hợp với chứng cứ phù hợp mà bắt người. Trong lúc suy nghĩ ấy, hỏi huynh thứ gì nguy hiểm nhất? Có phải là có quá nhiều thông tin để huynh suy luận ra nhiều hướng khác thêm hay không. Tôi là tôi rất sợ chuyện ấy.”
Độ Sẹo nói: “Ý huynh là huynh nghi Thạch là hung thủ?”
Cửu đáp: “Trước khi tôi trả lời huynh, tôi nói huynh vài chuyện có vẻ thú vị hơn.”
Nói đoạn, Cửu mời Độ Sẹo ngồi xuống, khuôn mặt vẫn giữ nét điềm tĩnh như thường. Cửu nói: “Tôi đã nhớ được hai căn nhà hiện trường có điểm chung gì rồi!”
Độ Sẹo ngạc nhiên, chồm nhẹ về phía Cửu, vẻ mặt vô cùng chăm chú, tuy nhiên Cửu lại nói: “Nhưng trước khi nghe chuyện đó, để tôi hỏi Độ huynh một câu, theo huynh tại sao hung thủ lột da nạn nhân làm võng?”
Thường thì thảm sát rồi lột da, án ấy gặp nhiều, ngay cả thế giới bình thường Cửu cũng xử không ít vụ huống gì đến Chân Giới. Tuy nhiên những vụ kia chỉ là lột da hoặc cất giấu, hoặc vứt bỏ, hoặc đem làm một thứ gì đó mang, mặc chứ chuyện may võng đó đến giờ đúng là mới gặp lần đầu. Độ Sẹo lắc đầu, bảo không biết.
Cửu hít một hơi rồi nói: “Là để da biến dạng. Da người khi mới lột còn rất mềm và dễ rách, nếu lột không khéo sẽ chỉ lột được lớp da non bên ngoài cùng, lớp ấy rất mỏng, lột dày quá thì toàn là mỡ. Những xác chết kia, lột không dày không mỏng, vừa đủ đến hoàn hảo, nếu nói hung thủ là thợ thuộc da chắc cũng không ngoa, nhưng rõ ràng nếu hắn là thợ da, hẳn là sẽ không lãng phí mấy tấm da để làm mấy cái võng sơ sài đến vậy đâu!”
Cửu im lặng một lúc cho Độ Sẹo suy nghĩ rồi nói tiếp: “Theo tôi, hắn làm vậy để da bị biến dạng. Da là thứ có tính đàn hồi cao, bình thường sẽ khó làm hư hoại hoặc nhăn, nhưng đó là da đã được xử lý. Ví dụ như da heo, để ngoài không khí một chút nó sẽ khô lại, giòn và dễ rách. Như lúc chúng ta đi quật mộ tìm chứng cớ, những tấm da trở nên bèo nhèo như giẻ vụn. Rõ ràng khi phát hiện ra xác ở nhà nạn nhân, chúng ta cũng chỉ theo thói quen là nhìn da, đoán chừng người bị hại rồi quy định vậy, chứ chẳng hề có kiểm chứng xác đấy có phải là đúng người đúng xác hay không.”
Lời Cửu nói ra, tuy ít nhưng Độ Sẹo lại hiểu nhiều. Ví dụ như trường hợp Thạch, rõ ràng ai cũng nói là y đã chết, căn cứ số xác và số bộ da, chẳng ai nghĩ đến một chuyện khác đó là có thêm người đến nhà, người này chết thế mạng, thế là đủ xác, nhưng hóa ra lại thiếu người. Với lại, da người mới lột, nếu đem buộc võng sẽ bị dây thừng siết hai đầu, khiến vùng mặt trở nên biến dạng nặng, da rách đi cả, cũng chẳng ai muốn nhìn kỹ vào đống da ấy mà xem xét làm gì nữa. Có thể kết luận tên hung thủ thực sự của vụ án chỉ đang mượn tích Quỷ Mẫu xưa để thực hiện hành vi tội ác của hắn mà thôi. Nếu suy luận theo hướng đó, lời khai của Thạch sẽ trở nên lung lay, vì Tuyết Minh không có động cơ liên quan đến Quỷ Mẫu để có thể gϊếŧ người. Lời khai của Thạch không có căn cứ trong mắt Cửu và Độ Sẹo, nhưng với quan sở tại thì ngược lại cũng có thể vu cho Tuyết Minh tội chết, vì chuyện tang chứng vật chứng giờ có thêm nhân chứng.
Độ Sẹo hỏi: “Vậy còn vùng da ở thắt lưng? Tại sao lại bị cắt đi?”
Cửu trả lời, cắt da là để xóa dấu tích. Thực ra dùng da làm võng và cắt da lưng, mục đích chung là xóa đi một bí mật của một nhóm người tách biệt trong xã hội, thường thì họ sẽ có dấu vết ở hai điểm nhận dạng trên. Đó là “phạm nhân”.
Thường thì phạm nhân sẽ bị sắt nóng in chữ lên mặt để không thể vượt ngục trà trộn trong dân làng, ngoài ra lưng là chỗ hay bị roi đánh, nay da mặt thì làm đầu võng, da lưng thì vờ cắt ra may búp bê, thế là vừa xóa vết, vừa gϊếŧ người, vừa dàn dựng được hiện trường theo tích Quỷ Mẫu năm xưa, chẳng ai nghi ngờ nữa.
Độ Sẹo không giấu nổi sự bất ngờ trước suy luận dị thường của Cửu, gã định hỏi Cửu xem nghi phạm hiện giờ là ai, nhưng vừa tính mở miệng thì lại sực nhớ ra điều gì đó: phạm nhân, cai ngục, nhà Chưởng Quan đều liên quan mật thiết với nhau, và với một người. Chưa kể chuyện người đó còn xin tha cho Tuyết Minh hai lần, liệu có phải khiến ty cảnh sát chú ý vào vụ án này hơn nhằm hành hình Tuyết Minh sớm, thế là khử luôn đầu mối. Nếu suy luận theo hướng hắn dùng phạm nhân, lột da thế xác vào thì lại có chỗ không ổn. Vì vấn đề còn lại là động cơ. Đang yên đang lành hắn không thể nào gϊếŧ hại hai gia đình cho vui đơn thuần như vậy được. Độ Sẹo suy nghĩ một lúc, quay sang hỏi Cửu: “Đúng là tại hạ không thể làm Án Sát được. Dương huynh, vụ này đến đây rồi, nên tính tiếp như thế nào?”
Cửu đứng dậy, chắp tay sau lưng, mắt nhìn xa xăm, giọng trầm xuống: “Những chuyện còn lại, phải để Tuyết Minh chết cái đã!”
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Dị Giới
- Án Sát Tầm Hồ
- Chương 17: Vật hy sinh