Chương 11: Đọc sách cấm

Hai người ở tiệm sách đi ra. Hóa ra Yến Thanh nàng ta dẫn Huân Nhi đi mua sách cấm. Nghe nói còn là quyển siêu H. cũng không hiểu tại sao ở đây họ lại bán cho thiếu nữ bé tuổi như thế này. Yến Thanh nói chỗ này là bán sách lậu nên mới mua được.

Hai người, mỗi người cầm hai quyển. Huân Nhi nhanh chóng giấu vào trong ba lô. Mặc dù hôm trước Trịnh Phàm có đưa cho Huân Nhi đọc. Nhưng từ lần đấy nàng cũng không đọc nữa. Bây giờ Yến Thanh dẫn nàng đi mua truyện người lớn về đọc, nàng có hơi ngại ngùng, mang về nhà phải dấu thật kỹ, chắc bố mẹ nàng không phát hiện ra đâu.

Yến Thanh còn nói, về nhà phải đọc ngay, để có kinh nghiệm để sau này khỏi bỡ ngỡ.

Tối hôm sau, nàng tắm rửa ăn cơm bên nhà Trịnh Phàm xong, bèn xin phép về nhà luôn. chắc tý nữa Trịnh Phàm ca ca sẽ sang kèm nó học bài. Nàng bây giờ sẽ đọc quyển truyện mới mua hôm qua một tí rồi sẽ học bài. Tối qua về muộn, mệt mỏi nên cũng chưa đọc

-Hắn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xẹt qua phần bên trong đùi của cô, tê tê dại dại , chọc đến cô không tự giác mà bật ra rêи rỉ.

Cô dùng cặp mắt như nước kia khẩn trương mà liếc hắn , cảm thấy trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, đối với cô mà nói , thập phần không an toàn.

" Đây là cái gì ? " Hắn giả vờ khó hiểu mà chấm ɖâʍ dịch bằng đầu ngón tay, sau đó duỗi ngón tay đến trước mặt cô , hỏi cô, " Nói cho lão sư , ân ? "

Nhìn ngón tay thon dài kia dính đầy âm tinh ɖâʍ dịch của chính mình, Hàn Thiên Nhã ngượng ngùng đến cá khuôn mặt đều đỏ .

" Đó là . . . Đó là ɖâʍ thủy . . . Em không cẩn thận chảy ra ɖâʍ thủy . " Cô nhút nhát sợ sệt mà trả lời .

" Ân , từ nơi nào của Nhã Nhã chảy ra ɖâʍ thủy ? " Hắn cố ý từng bước một dẫn đường nàng , muốn từ đôi môi đỏ mê người của cô, nghe được càng nhiều ɖâʍ từ lãng ngữ .

Hàn Thiên Nhã không dự đoán được, thoạt nhìn nam lão sư thanh phong tế nguyệt, chính nhân quân tử, hơi thở cấm ɖu͙ƈ cư nhiên sẽ đối với cô nói những câu như này , đột nhiên cảm thấy khẩn trương , hoa huyệt co rúm lại một chút

" ɖâʍ thủy chảy ra từ tiểu huyệt ɖâʍ đãng của Nhã Nhã. " Đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt một người nam nhân nói ra những lời ɖâʍ đãng như vậy , nhưng thật ra khi thông qua điện thoại di động cùng S tiên sinh nói, cô thật sự e lệ nhiều hơn.

" Như vậy a . . . " Hắn thanh âm nhiễm một chút khàn khàn , " Ta phải nếm thử ɖâʍ thủy của Nhã Nhã rốt cuộc có hương vị như thế nào?" —



"Cót két" cửa phòng mở ra

" Huân Nhi đang làm gì a?" Trịnh Phàm mở cửa đi vào phòng

"A.. Trịnh Phàm ca ca" Huân Nhi đang đọc đến đoạn gây cấn, Trịnh Phàm vào. Nàng nhanh chóng giấu quyển sách xuống ngăn bàn

"Huân Nhi? Giấu cái gì vậy?" Trịnh Phàm mở cửa đã phát hiện Huân Nhi đang đọc cái gì đó, nhưng hắn đến thì nàng lại dấu đi

"Đưa cho anh xem nào" mặt Trịnh Phàm nghiêm lại. Xòe tay ra trước mặt Huân Nhi

Huân Nhi đang ngại ngùng chột dạ làm sao dám cãi lời hắn chứ, chần chừ một lúc rồi cũng đưa quyển sách cho hắn



"Ân? Lão sư, lại đến một lần nữa? Tiểu thuyết sao?" Hắn cau mày, lật ra trang sách Huân Nhi vừa đọc dở.

"Huân Nhi lấy đâu ra quyển sách này đây?" Hắn nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Huân Nhi

"Hôm qua, hôm qua em và Yến Thanh đi mua" Huân Nhi như đang làm gì sai, chột dạ cúi đầu không dám nhìn hắn

"Ân... Huân Nhi em đọc cái này, nghĩ muốn sao?" Trịnh Phàm đã mấy tháng nay kiềm chế du͙© vọиɠ. Nhưng vừa nhìn thấy những dòng trên trang sách ấy, có lẽ Sự kiểm chế ấy đã bị nội dung trên cuốn sách thổi bay đi. Bây giờ hắn thật sự muốn làm vậy với Huân Nhi

"Ân..." Huân Nhi ngượng ngùng mấp máy môi không dám nhìn Trịnh Phàm ca ca

"Huân Nhi nhìn anh" Trịnh Phàm đẩy cằm nàng lên

" Em...." Huân Nhi nhìn vào mắt Trịnh Phàm không nói nên lời

"Em nghĩ muốn sao? Muốn như trong sách sao? Chỉ cần trả lời anh" Trịnh Phàm bây giờ sẽ đặt quyền chủ động vào tay Huân Nhi. Nếu nàng muốn thì hắn sẽ. Nếu nàng không muốn thì hắn tuyệt đối sẽ không làm gì. Hắn yêu nàng, tôn trọng nàng

"Em..." Huân Nhi đỏ mặt gật đầu

"Em muốn?" Trịnh Phàm hỏi lại lần nữa

"Em muốn!" Huân Nhi nhìn vào mắt Trịnh Phàm, trả lời một cách quyết đoán. Nàng muốn, lúc nàng đọc mấy dòng ở trong quyển sách kia, nàng vừa đọc vừa nghĩ đến Trịnh Phàm ca ca sẽ làm như thế với mình sao. Bây giờ Trịnh Phàm ca ca hỏi, nàng có chút ngại ngùng nhưng vẫn nói ra từ sâu trong nàng muốn như vậy với Trịnh Phàm ca ca

Trịnh Phàm bước ra phía cửa, Huân Nhi trong lòng bối rối, Trịnh Phàm ca ca không để ý tới mình nữa sao, anh muốn đi sao? nàng suýt khóc lên rồi thì thấy hoá ra Trịnh Phàm ca ca đi khoá cửa

Trịnh Phàm quay lại thấy mắt Huân Nhi đỏ lên, trong lòng không yên, nghĩ chẳng lẽ Huân Nhi thấy hối hận rồi sao

"Huân Nhi em sao thế?" Trịnh Phàm luống cuống

"Em tưởng Trịnh Phàm ca ca sẽ không để ý tới em nữa" Huân Nhi ôm chầm lấy Trịnh Phàm

"Đồ ngốc. Anh yêu em còn không hết. Sao lại không để ý tới em chứ?" Nói xong hắn cúi người hôn Huân Nhi