Chương 22: Ăn sạch cô nàng phúc hắc (h+)

Sau khi, “ăn” và “bị ăn”, cặp tình nhân nào cũng sẽ... hé hé hé...

Trước đây bạn từng không tin rằng tìиɧ ɖu͙© và tình yêu khiến cho người ta hạnh phúc. Nhưng...

Tìиɧ ɖu͙© khiến người ta thỏa mãn về thể xác...

Tình yêu khiến con người ta thỏa mãn về tinh thần...

Nhưng bạn à, hãy nhớ... thật lòng yêu nhau, xác định đi đến cuối cùng thì hãy tiến đến “du͙© vọиɠ“...

Trái tim của người con gái trao cho chàng trai cô ấy yêu... Thể xác của cô ấy trao cho người đàn ông cô ấy yêu cả đời... Đó mới là hạnh phúc... ^^=.

An Thuần Thuần nằm bẹp dí trên giường, thói quen khi thức dậy của cô là duỗi tay rồi xoay người, nằm úp nửa mặt xuống gối. Nhưng hôm nay cô thấy giống như bị "bóng đè" không thể nhúc nhích, nhưng nếu là "bóng đè" cô sẽ đổ mồ hôi lạnh sau đó cô chỉ cần niệm phật một chút là tỉnh.

Tuy nhiên hôm nay cô nằm yên cả giờ đồng hồ cũng không nhúc nhích được, hai mắt cô không mở nổi, cả người mền nhũn vô lực, đầu óc cứ choáng váng. Cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt cô là một người nằm bên cạnh, đáng sợ nhất đó là một người đàn ông.

Tống Tư Dật cũng tỉnh dậy, dáng vẻ mơ hồ vừa tỉnh giấc y như thiên sứ nhưng đối với An Thuần Thuần là "tử huyệt", thất thần nhìn trai đẹp khiến cho cô bị lộ "cảnh xuân".

Tối qua cô bị lột sạch sẽ, tiện nghi cũng bị chiếm, giờ cô đã không mặc bất cứ thứ gì, mà chăn là thứ duy nhất để che chắn hoàn toàn bị cô bỏ quên.

Tống Tư Dật tỉnh táo được một chút, anh hít sâu một hơi, du͙© vọиɠ của anh bắt đầu rục rịch. Không phải anh tự đề cao mình nhưng sức chịu đựng, kềm chế bản thân rất tốt. Duy chỉ có lần này, người con gái anh yêu bao nhiêu năm nay, lâu ngày không gặp cộng thêm việc cô đang "không che chắn" làm sao anh chịu nổi! Nếu cứ "nhịn đói" tiếp chắc anh liệt dương luôn quá!

An Thuần Thuần nhíu mày, nhìn thấy Tống Tư Dật nhìn cô với ánh mắt muốn "nuốt sống" cô. Hạ tầm mắt xuống, cô phát hiện... ôi trời ơi! Cô muốn đập đầu vào tường, không sơ mi cũng chẳng có bikini mà là nude!

Trong đầu cô đang gào thét cho "trinh tiết" hai mươi mấy năm của mình. Túm chặt chăn, bay xuống giường lấy tư thế oai phong lẫm liệt, trừng mắt nhìn anh.

“Đấu tay đôi với em! Đừng có đánh lén, thắng thì em dâng mình cho anh!” An Thuần Thuần quấn chăn quanh ngực hai tay ra dáng thủ, sẵn sàng đấm gãy răng anh bất cứ lúc nào.

“...” Đến lượt Tống Tư Dật mất đi che chắn.

Được rồi, cô không thấy gì hết, không nhìn đâu, chỉ là đập thẳng vào mắt thôi nha! Dáng người Tống Tư Dật thuộc loại khá cao gầy của thư sinh, ai biết đâu được, không mặc gì sẽ làm cho người ta lé mắt. Da anh trắng nhìn thật đáng yêu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, cô thừa nhận bản thân thủ thế cho đẹp mắt thế thôi chứ cô chỉ đánh mấy thế "võ mèo" được thôi. Còn anh, là trò cưng của sư phụ dạy taekwondo, lúc đó cô còn hỏi anh sao không học vovinam làm rạng rỡ Việt Nam, anh trả lời: “Taekwondo lực mạnh dùng để đánh nhau!”

“...” Ai cũng xem luyện võ là để rèn thân, anh luyện võ lại đánh nhau.

“Dáng anh đẹp đến mức khiến em nhìn xuất thần à?” Tống Tư Dật cười nhạo báng cô, rồi ngồi dậy ưu nhã đi về phía cô.

“Này... anh... anh đang khỏa thân nghệ thuật hay sao??” Cô là sắc nữ thành tinh, truyện sắc H, H+, NP, SM,... đều xử láng hết rồi nhưng mà mắt cô còn rất thuần khiết nha! Cô chưa bao giờ chứng kiến trai đẹp khỏa thân đi catwalk nha~ nha~ nha~

Ô... ô... ô... trong sạch của cô, thuần khiết của cô, đầu óc trong sáng của cô. Toàn bộ đều mất hết. Đúng là khóc không ra nước mắt.

Cô chợt nhớ đến bộ quần áo đắt tiền mình vừa diện hôm qua, liếc nhìn xuống chân giường là xác chết đáng thương của "ẻm", an nghỉ em nhé! Ô... ô... ô... mất tiền, mất quần áo... Không phải chứ, cô rốt cuộc gặp phải cái vận gì vậy hả!?

“Không phải mấy năm qua em sống rất tốt sao?” Anh nhíu mày nhìn cô, giọng nói rất bình thản nhưng ẩn trong đó là tức giận ngập trời. “Ngắm "trai lạ" vẽ tranh là thú vui của em sao! Thế, anh, là cái gì trong mắt em! Có còn là bạn trai của em không hả?” Anh bước tới gần cô nâng cầm cô lên tra hỏi.

Nhìn Tống Tư Dật ôn hòa, bình tĩnh thế thôi chứ trong lòng anh nổi bão thì chết chắc.

Trước mắt, An Thuần Thuần chỉ có con đường nịnh bợ cho Tống Tư Dật nguôi giận, dù sao mất sạch sành sanh thì cô vẫn còn anh nuôi cô: “Hả!?... Ờ... Không phải à!... Đối với em, anh là đẹp trai nhất!... Tuyệt phẩm nhất!... Trời cao chứng giám, ngoại trừ anh ra em không nhìn thấy ai tốt hơn so với anh!” Cô cũng đang âm thầm bái phục tài năng "diễn sâu" của mình, đến cô còn muốn ói với mấy lời nịnh nọt của bản thân. Mặt mũi bị cô vứt bỏ sang một bên.

“Thật?!” Tống Tư Dật nghiêng đầu nhìn cô đánh giá. Mấy lời “mắc ói” vừa rồi, anh mà tin thì xem như anh vứt sạch “não” cho “chó gặm” rồi cũng nên.

“Hì... hì, anh có thể... hay không... mặc quần áo... vào?” An Thuần Thuần giả “ngu” cười với anh, nhưng mà dù sao cũng có chút ngượng ngùng. Sắc nữ “thành tinh” như cô thật ra trước giờ chưa "rớ" tới mấy bộ phim H, Sεメ, gì đó... chỉ có tâm hồn là đen tối và không thuần khiết thôi. Ngoài ra thì cô chính là nữ chính hội tụ đủ 3S, sắc-sạch-sói.

“Hôm nay, chắc chắn em không trốn thoát được đâu!” Tống Tư Dật nhếch môi, như có như không cười.

“Hả?” Tha lỗi cho cô, vừa tỉnh dậy bị sốc lại bị nam sắc dụ dỗ nên đầu óc cô không được linh hoạt.

Chưa tiêu hóa được hàm ý trong câu nói của anh thì môi đã bị chiếm lấy.

Giây phút môi vừa chạm nhau, tim họ rung động mãnh liệt, tình yêu bao năm hóa thành nhiệt tình.

Tống Tư Dật híp mắt hôn lên khóe môi An Thuần Thuần, anh rất vừa lòng nhìn ánh mắt cô tràn ngập kinh ngạc, hai mắt cô mở to như “cá mắt lồi“.

Hôn môi thôi mà... @TruyenHD cô muốn hôn mê luôn ấy chứ!?

Cũng không phải là lần đầu tiên cả hai thân mật, nhưng mà lần này trong nụ hôn của anh là “du͙© vọиɠ” của một người đàn ông, không phải cô quá e thẹn, ngại ngùng mà là cô còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.

Chưa được năm phút trước, anh và cô còn cùng giường, chung gối “cực kì thuần khiết“. Mà hiện tại, à không... có lẽ lát sau là tiếp tục “cùng giường” nhưng là làm mấy chuyện í é gì gì đó.

An Thuần Thuần vừa nhớ ra một vấn đề hết sức quan trọng, chính là: “CHƯA ĐÁNH RĂNG.”

“...” cái này hơi tế nhị, tình yêu có thể nhiệt tình, nhưng mà như vầy hơi mất vệ sinh.

Xin thứ lỗi cho An Thuần Thuần, cô ấy có tư duy khá kì quái mà người bình thường khó tiếp nhận hay theo kịp nhịp cảm xúc của cô.

“Ô... hưʍ... an..h.... m...au.... buôn...g...” Cô từng đọc một bài báo, theo khoa học chứng minh thì hôn nhau là hành vi lây bệnh rất "nguy hiểm". Nước miếng thường ngày đã có vi khuẩn, chưa đánh răng rửa mặt thì có gấp trăm lần vi khuẩn nha!

Phản đối nha! Dù rất thích hôn môi nhưng mà đánh răng rồi hôn tiếp không được sao!? Vì suy nghĩ này nên An Thuần Thuần chính thức phản kháng.

“Không rảnh!...” Tống Tư Dật trực tiếp áp đảo cô.

Chuyện cười!!? Thịt tới miệng chả lẽ để nó chạy mất.

Tống Tư Dật đưa đầu lưỡi liếʍ nhẹ môi An Thuần Thuần, dẫn đến một trận run rẩy từ cô. Đầu lưỡi ôn nhu lướt qua môi cô, giống như có dòng điện xẹt qua cơ thể, khiến cô muốn nhũn ra. Anh dùng răng nanh cà nhẹ môi cô, kí©h thí©ɧ nhạy cảm nơi cô.

Vấn đề “vệ sinh răng miệng” của cô hoàn toàn bị quăng ra sau đầu, không chỉ có môi mà còn đầu óc và cơ thể đều mềm nhũn, mông lung.

Lưỡi anh tiếp tục bá đạo cạy mở miệng cô, giờ cô chỉ có cảm giác cái thứ mềm mềm, nóng ẩm lướt qua lướt lại trong miệng cô, còn cố tình khám phá tất cả mọi ngõ ngách. Môi cô mang theo hương rượu còn vương tối hôm qua và sự ngọt ngào, hương vị của riêng cô, càng làm cho anh điên cuồng.

Chỉ một nụ hôn, làm đầu óc cô choáng váng. Hơi thở hòa quyện cùng nhau, nhịp tim cùng đập mạnh.

Có người từng nói rằng "mặt đỏ, tim đập mạnh" tức là thích hoặc yêu một người, nhưng mà có An Thuần Thuần lại mắc hội chứng trên với tất cả người lạ. Sau này nghĩ lại, cô đối với Tống Tư Dật không giống những gì ghi trong sách vở, hay trên mạng.

Yêu một người có thể tim bạn không đập mạnh, mặt bạn không đỏ. Nhưng khi nhìn vào mắt người đó, ở bên cạnh người đó bạn sẽ cảm thấy tim mình đập mạnh, cảm giác lan tỏa như trào lên từ l*иg ngực- là hạnh phúc.

Yêu một người, không nhất thiết phải buộc bản thân mình thay đổi, giống những gì người mình yêu muốn. Chỉ khi bạn làm sai, còn ngoài ra bạn thay đổi được hay không!? Hay chỉ là tạo một vỏ bọc hoàn mỹ, theo ý người ấy, để rồi trở thành kẻ thế thân.

Tình yêu thật phức tạp, có người yêu cuồng nhiệt, có kẻ dũng cảm yêu, người nào đó yêu trong yếu đuối, có những người yêu, nhưng vẫn ngạo mạn, không để tâm đến mọi người nghĩ gì. Mỗi người chúng ta đều có những quan niệm riêng về tình yêu, riêng An Thuần Thuần, đối với cô mà nói, tình yêu cô dành cho Tống Tư Dật tuy không giống những gì người khác nói, nhưng người yêu anh là cô, tình cảm của cô dành riêng cho mỗi mình anh là đặc biệt nhất, là điều tuyệt vời nhất trong sinh mệnh của cô.

Nụ hôn của anh ôn nhu, dịu dàng nhưng đầy bá đạo khiến cô không thể khước từ, lâu dần biến thành cuồng nhiệt, mãnh liệt. An Thuần Thuần mềm nhũn, chỉ có thể nhỏ giọng rêи ɾỉ.

Hiện tại An Thuần Thuần đã hiểu, vì sao mấy cặp tình nhân lại hôn nhau “ghê gớm” đến vậy!? Khi hôn, không chỉ là hình thức giao nhau giữa miệng với miệng, răng đối răng, môi đối môi, mà nó là điều khiến người ta cảm nhận rõ ràng được đối phương yêu mình.

An Thuần Thuần dần dần để lạc mất lí trí, bị Tống Tư Dật ép xát vào tường. Mặt tường lạnh băng chống đỡ sau lưng cô, một tay anh nâng gáy cô khiến cho nụ hôn càng sâu, một tay anh kềm lại eo cô.

Thời gian như cứ chậm chạp trôi qua, không biết hôn đến bao lâu, nhưng khi An Thuần Thuần tỉnh táo lại chút ít thì cô đã bị tóm và quăng lên giường, chiếc chăn trên người cô vốn lỏng lẻo nhẹ kéo một cái liền tuột xuống lộ ra toàn bộ cơ thể xinh đẹp của cô.

Anh vốn không mặc quần áo, nay che chắn trên người cô cũng mất, anh phủ người lên cô, cơ thể của nóng bỏng chạm vào người cô, cơ thể chưa từng tiếp xúc với phái nam của cô run rẩy, cô cảm nhận được sự kɧoáı ©ảʍ kì lạ.

“Tư Dật! Em...” tim cô đập vừa mạnh lại vừa nhanh, hơi thở gấp gáp cứ như cô vừa chạy mấy nghìn mét. “...Anh,... em còn chưa có tắm...” đối với vấn đề nhạy cảm như hiện tại cô đã dự liệu trước, cô cũng nghĩ sớm muộn gì họ cũng kết hôn nên chuyện này cũng không có gì là quá đáng.

Nhưng mà, cô còn là thiếu nữ nha! Dù không lâu nữa phải trở thành phụ nữ, nhưng cô cũng biết ngượng ngùng mà!

“...” những người xung quanh cô bất kể nam nữ, ai nghe câu “An Thuần Thuần mắc cỡ!”, chắc chắn sẽ cảm thán: “Mắc cỡ? Không phải chứ? Đùa à? Ai mà thần thánh đến biếи ŧɦái mà trị được “An mặt dày!” nhân cách của cô bị khinh bỉ!

Tống Tư Dật cười mờ ám: “Được rồi! Anh tắm cho em! Ngoan!” Nói rồi, bế cô ngang cô lên, ôm vào phòng tắm.

Cô ngượng “chín” mặt, đỏ mặt vùi đầu vào lòng ngực vững chãi của anh. Da thịt tiếp xúc thân mật, hai cơ thể nóng cháy “cọ xát” dễ dàng bùng nổ du͙© vọиɠ.

Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên mờ ảo, vang tiếng nước chảy, tiếng thở gấp cùng tiếng rêи ɾỉ. Hai bóng dáng mờ ảo ẩn hiện trong làn hơi nước, cùng âm thanh rêи ɾỉ, cọ xát của cơ thể càng làm cho người nghe đỏ mặt.

Trong làn khói nước, người đàn ông dáng người thon dài, khỏe mạnh, làn da trắng nhưng không ủy mỵ, mái tóc đen ngắn càng khiến gương mặt anh trở nên nam tính. Cô gái nhỏ đưa lưng về phía anh, áp sát vào ngực anh, mái tóc mượt mà rủ xuống che đi bàn tay xấu xa của người sau lưng đang đùa nghịch. Hai người, chen chúc nhau trong bồn tắm lớn.

Anh cắn vành tai cô, còn cố ý đưa đầu lưỡi khıêυ khí©h trong tai cô. Tay phải anh vuốt ve bộ ngực trắng nõn, anh cố tình dùng ngón cái và ngón trỏ kéo nụ hoa của cô, xoay, nắn, kéo, dẫn đến cô rêи ɾỉ khó chịu, cơ thể run rẩy đón nhận bàn tay xấu xa của anh đùa giỡn với cơ thể mình.

Môi anh men theo vành tai, xuống cổ, rồi dừng lại ở xương quai xanh hạ xuống một vết hôn đỏ đậm, nhìn thấy vết hôn chói mắt, anh càng vui vẻ đi xuống hai luồng thịt trước ngực cô. Dáng người An Thuần Thuần non nớt, đôi "gò bông" chỉ đạt được đến cup B, nơi đó trắng nõn nà còn lưu lại dấu đỏ do tay anh dùng lực đùa nghịch, nụ hôn do bị khıêυ khí©h đã đứng thẳng.

Nuốt nước bọt, anh áp chế bản thân không được thô lỗ, nhưng vẫn kềm lòng không được cúi đầu cắn, mυ"ŧ cặp “bánh bao” của cô.

“Dừng...a..... không được rồi... a......a..... Tống..... nga.....ngô.....kì quái... à.....” An Thuần Thuần vặn vẹo cơ thể, kɧoáı ©ảʍ kì lạ như truyền thẳng từ những nơi anh chạm vào xông thẳng lên não.

“Thỏ... ngô... ngoan....... a.....ừ........ Thuần Thỏ....... anh... phải... ăn...em....” Nơi nào đó của Tống Tư Dật đã cứng rắn phát đau, anh càng thêm dùng lực bú ʍúŧ nụ hoa của cô.

Tay trái anh vẫn cầm một bên ngực của cô mà xoa nắn, an ủi. Tay phải luồn lách xuống bụng dưới, tiến đến vùng tam giác thần bí của cô. Tay anh xoa bóp trên gò đất giữa hai chân cô, ngón trỏ xấu xa tiến xuống vùng hang động huyền bí. Ngón tay lục lọi tìm kiếm hoa hạch, cùng với hoa huy*t. Tay anh dò dẫm, chạm vào hoa hạch bé nhỏ, tính xấu nổi lên anh dùng ngón tay đè ép nó, buộc hoa huy*t chảy ra đầy d*m thủy.

“Thỏ Thuần ngốc.... hay em thích gọi là Tuần lộc....anh thấy gọi Thuần Thỏ tốt hơn....Ồ...... động nhỏ của em.... chảy nước nga....!” Anh cười xấu xa, tiếp tục công việc đùa bỡn ngực cô.

“A.... ư.... đừng bú nữa.... ngực em trướng....thật khó chịu à.... Ư....ư....a... không.... đừng chạm vào... nóng quá... Tống..... tay anh đừng chạm.... a... đừng mà.... Giặc Tống.... a....a....a...nga...nga...nga...”

Tay anh đè lên hoa hạch nhỏ bé mẫn cảm, một dòng nước ẩm ướt thấm ra nhụy hoa ngọt ngào. An Thuần Thuần run lắc thân mình, mông trắng run động, kɧoáı ©ảʍ như sóng triều đánh úp lên thần kinh yếu ớt của cô.

Lý trí cô trống rỗng, thần kinh căng thẳng như dây đàn có thể đứt bất cứ lúc nào. Cao trào dâng lên, hoa huy*t co rụt, mấp máy, d*m thủy tràn ra nhầy nhụa. Không khí phòng tắm càng thêm đầy ám muội, dâʍ đãиɠ.

Cao trào qua đi, An Thuần Thuần xụi lơ trong lòng ngực của Tống Tư Dật, thở gấp gáp.

“Chúng ta vào phòng ngủ tiếp tục!” cô thoải mái còn anh thì đang nhịn đau đây này!

Cô mệt mỏi rã rời, vòng tay lên cổ anh, tùy ý để anh ôm trở lại phòng ngủ.

An Thuần Thuần cảm thấy Tống Tư Dật cực kỳ gấp gáp mang cô “lên giường“. Lưng cô vừa chạm vào nệm mềm thì cơ thể anh đã đổ ập đến, tấn công bằng những nụ hôn ác liệt.

Đầu lưỡi nóng bỏng của anh lướt qua môi cô, xẹt qua ngực, chui qua rốn, cuối cùng dừng lại ở nơi nữ tính thần bí của cô. Tim An Thuần Thuần đập loạn cả lên, chỉ một chút nữa thôi hai người bọn họ sẽ hoàn toàn là của nhau kể cả thể xác lẫn tinh thần.

Anh ngước lên nhìn cô, mỉm cười trấn an: “Không sao, có anh!” Nhìn thấy đôi mắt hoảng loạn, bối rối của cô, lòng dạ anh nôn nóng khó tả. Thật sự là anh cũng rất hồi hộp, nhưng anh có lòng tin bản thân anh sẽ cố gắng không để cô đau.

Nhìn thấy cô khẽ gật đầu, ngầm đồng ý.

Anh hít sâu một hơi, cuối đầu xuống dùng đầu lưỡi trêu chọc hoa huy*t của cô. Đầu lưỡi mềm mại, nóng bỏng đốt lên ngọn lửa trong cô.

Hai ngón tay vạch ra cánh hoa, đưa lưỡi vào khe hẹp, răng nanh ma sát hoa hạch. Khiến cô càng có nhiều kɧoáı ©ảʍ.

Mặt cô đỏ bừng như muốn nhỏ máu, cô từng nghĩ có ngày bản thân sẽ trải qua những chuyện này như thế nào!? Thế nhưng, xấu hổ vì bản thân suy nghĩ bậy bạ nên bỏ qua, không nghĩ đến nữa.

Bị Tư Dật tấn công tới tấp, Thuần Thuần vô lực vặn vẹo eo nhỏ, tay cấu chặt làm nhăm nhúm ga giường. Vừa trải qua một lần cao trào nên cơ thể cô càng mẫn cảm, mật huyệt chảy ra càng nhiều.

“Aaaaaaaa.....a.....a.....aaa.....a......ô....ôô ô....ô....” hoa huy*t co rút dữ dội, đầu lưỡi anh đâm vào bên trong bị xiết chặt báo hiệu cô cao trào lần nữa. Cảm giác kì quái đánh thẳng tới sau gáy của cô, khiến cô không kiềm chế được thét lên nức nở.

Tống Tư Dật lần nữa hôn lên môi cô, đầu lưỡi mang theo hương vị của mật huyệt luồng vào khoanh miệng của cô. Nụ hôn ngày càng mãnh liệt cứ như anh muốn hòa tan cô. Ngón tay anh âm thầm xâm nhập vào bên trong cơ thể cô, bị dị vật xâm nhập vào vùиɠ ҡíи cô vặn vẹo tránh né muốn anh lấy ngón tay ra nhưng càng vặn vẹo càng khiến nó dễ dàng chui sâu hơn.

Tiếng nức nở yếu ớt của cô toàn bộ đều bị anh nuốt vào trong miệng. Cơ thể cô lần đầu tiếp xúc với cảm giác kì quái đánh thẳng vào từng thớ thịt trên người.

U huyệt của cô thít chặt lấy ngón tay anh, mày kiếm nhíu lại, mồ hôi trên trán anh dày đặc, côn th*t cứng rắn đau đớn chỉa xuống bụng cô.

Thấy anh cố nhẫn nại đau đớn để giảm bớt đau đớn cho cô, khiến cho cô đau lòng. Anh không nói gì nhưng anh luôn để ý đến cảm nhận của cô, anh không rộng lượng nhưng anh luôn tôn trọng cô. Anh là thế, một con bọ cạp ngu xuẩn, yêu đến điên cuồng nhưng không để lộ, có lẽ nếu không thể bên cô chính là hình phạt tàn khốc nhất đối với anh. Anh là tên ngu ngốc, anh yêu cô, cô biết, cô cũng yêu anh vậy, cũng nhớ anh, cũng khó chịu. Nếu anh chủ động gọi một cuộc điện thoại cho cô, thì cô sẵn sàng bỏ bài vở chạy về bên anh, không tốt nghiệp thì đổ lỗi cho anh, bắt anh nuôi cô cả đời.

Lòng trào dâng cảm xúc đau lòng, cô đưa tay lên lau mồ hôi trên trán anh thật dịu dàng: “Anh khó chịu!” Nước mắt cô cứ tuôn ra.

“Anh không sao! Ngoan, đừng khóc!” Anh dịu dàng hôn lên mắt cô, liếʍ hết nước mắt trên mặt cô.

“Dật Dật là đồ ngu!” Cô nũng nịu mắng.

“Thuần Thuần đần!” Anh cười khổ cắn lên má cô một cái.

An Thuần Thuần nhìn thật chăm chú vào mắt Tống Tư Dật, tay cô vòng qua ôm lấy cổ anh, một tay còn cố ý xoa ngực anh. Hai chân mềm nhũn vòng qua hông anh.

“Tới đi, trước khi em nổi thú tính mà "cưỡng bức" anh!” Giọng điệu trêu ghẹo nhưng run động trong lời nói của cô, anh biết, cô căng thẳng.

Tim anh rung động mãnh liệt, cái cô nàng này luôn khiến cho anh điên cuồng: “Sẽ đau, cố chịu một chút! Anh sẽ cố nhẹ nhàng với em.” Nhận được cái gật đầu của cô, anh hôn nhẹ lên trán cô.

Cuộc chiến bây giờ mới bắt đầu.