Chương 8: London bridget is falling down - Phòng ngủ 3

Châu Đông mặt mày tái mét, một hơi kể lại những chuyện mình vừa thấy cho Tiếu Vũ

"Tôi đã thấy thật đó, không phải ảo giác đâu! Khắp nơi đều là sáp đèn, còn bức tranh kia nữa..." Thấy Tiếu Vũ trầm mặc, sợ anh ta không tin lời mình, Châu Đông nói chuyện cũng bắt đầu lắp ba lắp bắp.

"Được rồi, tôi biết rồi" Tiếu Vũ vỗ vỗ vai Châu Đông, trấn an cậu ta một chút, nói: " tôi định sẽ đi một vòng xung quanh xem thử, cậu đi cùng tôi không?"

"Đi đi đi, bây giờ ở trong phòng một mình chắc tôi phát điên mất". Nói rồi không đợi Tiếu Vũ trả lời, đứng dậy mở cửa, Tiễu Vũ theo sau lưng cậu, có điều suy nghĩ.

Hai người một trước một sau ra khỏi phòng, men dọc theo hành lang vừa đi vừa kiểm tra xung quanh, tầng bốn có tổng cộng 14 phòng, cuối hành lang bên trái là cầu thang lên xuống, nhà vệ sinh chung nằm kế cầu thang, thiết kế dọc hành lang cũng không khác mấy lối đi từ đại sảnh đến sảnh ăn, mỗi một phòng trước cửa đều treo vài tấm tranh, có lớn có nhỏ, nội dung Châu Đông vẫn là nhìn không hiểu, nghuệch ngoạc trừu tượng, cũng không biết là đang vẽ cái gì.

Thấy không khí giữa hai người có phần trầm mặc, Châu Đông đành lên tiếng xua tan bầu không khí im lặng này.

"Anh có phải cũng giống như Khuynh Tiểu Mao không?''

"Tôi giống Khuynh Tiểu Mao chổ nào?" Tiếu Vũ nhàn nhạt đáp lời.

"Không, ý tôi không phải vậy, ý tôi là anh có phải cũng đã trải qua chuyện này trước đó?"

"Không có"

"Bốc phét"

"........" Tiếu Vũ dừng lại một giây, quay đầu nhìn Châu Đông.

"Tin hay không tùy cậu"

"......."

"Thật không có?"

"Không có."

"Tại sao?"

Tiếu Vũ trán nổi gân xanh, lời nói ra lại vẫn đều đều như cũ, cũng không mang ngữ khí tức giận.

"Cậu cho là tại sao? Chắc là trước đó ông trời thấy tôi sống tốt quá, không nỡ để tôi chịu khổ, kéo dài cho tôi thêm một màn?

"haha anh thật biết đùa"

"......"

"Thật không có?"

"Hỏi nữa tôi liền nhốt cậu vào phòng tắm"

"Không không.... Đừng.... Đại ca, ý tôi không phải vậy, chỉ là nhìn anh bình tĩnh như vậy, không giống người mới trải qua kinh dị khủng bố lần đầu như tôi."

Thấy Tiếu Vũ không lên tiếng, Châu Đông nghĩ rằng anh ta tức giận thật rồi, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, cả hai sau đó lại lâm vào trầm mặc. mãi cho đến khi Châu Đông nghĩ Tiếu Vũ sẽ không trả lời cậu, anh ta lại nhàn nhạt mở miệng:

"Tôi là tiểu thuyết gia". dừng một chút lại bổ sung thêm

"Kiêm đạo diễn"

"Hả?"

"Là loại tiểu thuyết kinh dị khủng bố"

Châu Đông lúc này mới phản ứng kịp, Tiếu Vũ đang nói đến chính là nghề nghiệp của anh ta ngoài hiện thực.

Chờ đã -- tiểu thuyết gia?

"Tiếu Vũ? Tiểu thuyết gia?" Châu Đông cố lục lại trí nhớ của mình, một cái tên đột nhiên nhảy ra trong đầu cậu.

"Anh là đạo diễn 5 năm liền đạt giải thưởng đạo diễn phim kinh dị đáng sợ nhất thế giới đó hả??"

"Ừm"

"........"

"À....thì..thì ra là thế." Châu Đông lộ ra một biểu cảm phức tạp.

Thật ra Châu Đông cũng không phải là người trong ngành, càng không phải là người hay cập nhật tin tức liên quan đến điện ảnh, nhưng trường hợp của Tiếu Vũ thì khác, vừa nhận giải liền được truyền thông săn đón nồng nhiệt, ca tụng lên đến tận trời xanh.

Quan trọng hơn hết, dù ẵm trên tay không biết bao nhiêu giải thưởng, nhưng anh ta chỉ mới 25 tuổi, lại chưa từng một lần ló mặt trước truyền thông, cánh nhà báo đến cái bóng của anh ta cũng không chụp được, liên tục một tháng trời tivi đưa tin, báo chí đưa tin, poster tin tức dán đầy các trạm xe, nhưng tất cả đều là mấy con chữ nhạt tuếch, nhìn đến Châu Đông cũng thấy phiền.

khó trách Châu Đông không nhận ra được, nổi tiếng là thế nhưng cũng chưa từng thấy mặt bao giờ, mỗi cái tên thì quả thật không thể nào liên tưởng đến được.

Vì sao Tiếu Vũ lại bình tĩnh được đến vậy? Tại sao anh ta nghe xong câu chuyện kinh khủng như vậy từ miệng của Khuynh Tiểu Mao mà mặt không đổi sắc tim không đập? Tất cả là vì người ta là tiểu thuyết gia kiêm đạo diễn phim kinh dị tài năng bậc nhất thế giới đó có được không????

Hằng ngày phải tiếp xúc với đủ câu chuyện yêu ma quỷ quái, bây giờ gặp thể loại chuyện này còn có thể sợ hãi được sao?

Tiếu Vũ trong lòng cũng thật phiền muộn, không phải anh không muốn sợ hãi, nhưng mà tất cả những chuyện xảy ra này, nghe vào tai anh chỉ như một câu chuyện kinh dị 3 xu rẻ tiền mà thôi, nhiều lắm thì cho anh thêm vài cảm hứng viết truyện.

Châu Đông im lặng tiêu hóa thông tin, chấp nhận sự thật Tiếu Vũ chả có tý kinh nghiệm ứng phó nào cả, đều do nghề nghiệp của anh ta đánh lừa mọi người.

Tuy là nói vậy, nhưng Châu Đông vẫn cảm giác người trước mặt mình, lúc cần vẫn rất đáng tin tưởng, chỉ dựa vào việc lúc cậu gặp chuyện trong phòng, lúc mở cửa chỉ có mỗi Tiếu Vũ đứng ngoài gõ cửa, cũng có thể nhìn ra được, Tiếu Vũ thật ra cũng là môt người trọng tình cảm.

Những người khác có thể dùng lí do vị trí quá xa để giải thích, nhưng hai phòng bên cạnh thì sao? Phòng đối diện là Tiếu Vũ còn có thể nghe được, không lý nào cách vách lại không nghe thấy, nhưng ngược lại một chút động tĩnh cũng đều không có. Nếu không may, cậu thật sự chết ở trong đó, mà ở ngoài cũng không một ai đồng ý đưa tay cứu giúp, nghĩ đến đó cũng đủ làm Châu Đông không rét mà run.

Mặc dù nói vậy, nhưng Châu Đông hiểu thực ra cũng không cách nào trách được bọn họ, vào đây đều là những người lạ không quen biết nhau, cộng thêm việc chịu đựng sợ hãi, tinh thần của bọn họ lúc nào cũng đang trên bờ vực tùy thời đều có thể sụp đổ. Một tiếng hét của cậu chỉ tổ làm bọ họ không dám ra khỏi phòng thêm mà thôi.

Hai người tiếp tục rơi vào trầm mặc, một trước một sau đi tới cuối hành lang, Châu Đông không dám xuống lầu ba, dù sao do chính miệng người phụ nữ tên Edith đó mở miệng nhắc nhở, ở tình huống vẫn còn quá nhiều những thứ không rõ như hiện tại, cũng chỉ mới ngày đầu tiên, trước tiên cứ nghe lời đã, sau này tính tiếp.

Hai người đứng ở cầu thang cuối hành lang, Châu Đông ghé mắt nhìn phía cuối cầu thang đen ngòm, ánh sáng trên những chiếc đèn treo tường dường như cũng không đủ chiếu sáng, bị vài cơn gió thổi qua liền chập chờn lay động, cậu lại như có như không cảm nhận được phía sâu trong bóng tối đó, có một đôi mắt đen ngòm đang chòng chọc nhìn vào mình, dán theo từng cử động của cậu, nhịn không được nổi một tầng gai óc.

"...chúng..chúng ta hay là vào phòng vệ sinh chung xem một lát?" Châu Đông dời tầm mắt, nuốt một ngụm nước bọt "Người phụ nữ đó đã nói không được xuống tầng ba, chúng ta hôm nay trước tiên tìm kiếm xung quanh tầng bốn thôi?"

Tiếu Vũ gật đầu, Châu Đông nói đúng, không ai biết không làm theo lời người phụ nữ kia sẽ xảy ra kết cục gì, hai người lại quay lưng bước vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh ở đây diện tích không lớn bằng phòng ngủ của bọn họ, suy ra gian phòng kế nhà vệ sinh chung sẽ được xây rộng thêm một ít. Gian vệ sinh lại chia thành hai phòng nhỏ cho nam và nữ, hai người đều không hẹn mà cùng đồng loạt bước vào phòng vệ sinh cho nam.

Sau một hồi tìm kiếm, hai người đều tay trắng trở ra, ngay cả phòng của nữ cũng vào rồi, nhưng đành phải chấp nhận đây chỉ là nhà vệ sinh không thể nào bình thường hơn, không có nữ quỷ trong gương, không có vòi nước xả ra máu.

Tiếu Vũ ngược lại cũng không bất ngờ lắm, mới chỉ trôi qua vài tiếng đồng hồ, có thể tìm ra được cái gì đó mới là điều kỳ lạ, đơn giản như vậy cũng không khỏi quá oan ức cho 12 người vào màn trước cùng Khuynh Tiểu Mao.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Tiếu Vũ nhìn nhìn đồng hồ, bây giờ là 11 giờ tối, bọn họ cùng nhau kiểm tra xung quanh, bất tri bất giác đã qua 3 tiếng rưỡi đồng hồ.

Châu Đông nhìn thấy đồng hồ đeo trên tay Tiếu Vũ, khó hiểu hỏi.

"Anh lấy đồng hồ ở đâu ra vậy? Tôi ở ngoài thế giới thực cũng có đeo một cái đồng hồ, vào đây liền không còn nữa, điện thoại cũng không thấy..."

"Cậu nói là cái này sao?" Tiếu Vũ vừa nói vừa móc điện thoại ra từ trong túi, huơ huơ trước mặt Châu Đông.

"Tôi tìm thấy nó trong hộc tủ đầu giường, quả thật lúc vào đây không có, nhưng đây đúng thật là điện thoại của tôi"

Châu Đông nghe Tiếu Vũ nói thế, cũng nhớ lại đống quần áo treo trong tủ.

"Phải rồi, anh có thấy thắc mắc không, làm sao họ biết được chúng ta sẽ chọn ở phòng nào mà bố trí đồ dùng như vậy được? Tủ đồ ở phòng tôi cũng treo đầy quần áo của tôi... chuyện này thật quá tà môn"

Tiếu Vũ nghe cậu nói, vô thức nhìn xuống bộ đồ cậu đang mặc, quả nhiên là rất vừa, không thể nói là trùng hợp được.

"Tôi cũng không biết, cũng có thể đây là thiết lập của thế giới này, dù sao căn nhà rộng thế này, cũng không thể nào để chúng ta chỉ mặc một bộ đồ suốt 7 ngày được."

"Anh nói cũng có lý" Vì thế, Châu Đông dứt khoát đem chuyện tà môn này vứt ra sau đầu.

Hai người lại tìm kiếm xung quanh một hồi, vẫn không có thu hoạch gì bèn cùng nhau trở lại phòng ngủ. Trải qua chuyện lúc nãy, Châu Đông vẫn còn hơi sợ phải ngủ một mình, nhưng nam tử hán đại trượng phu như cậu, da mặt lạ mỏng, cũng không có mặt mũi mở miệng xin Tiếu Vũ cho qua ngủ chung.

Dù gì thì hai thằng con trai ngủ chung một phòng vẫn rất kỳ quái đó có được không?