Đến khi ba người bọn họ chạy tới gần hơn một chút mới nhìn kỹ thấy dưới gầm cầu thật sự có người.
Người này bị một sợi dây treo lơ lửng giữa gầm cầu, một vài cơn gió thổi tới sợi dây liền đung đưa theo, phát ra thứ âm thanh kẽo kẹt.
Khuynh Tiểu Mao thấy thế liền lắp bắp: "hình..hình như là treo cổ"
Châu Đông nhìn qua cũng hiểu, nhưng do cây cầu này quá lớn, chổ đứng của bọn họ lúc nãy bị một phần chân cầu che lại nên không thấy rõ người đó là ai.
Tiếu Vũ dẫm lên mặt sông băng từ từ tiến tới, lúc này cuối cùng cả ba cũng đã thấy rõ, người bị treo trên dây thừng kia không phải là Lưu Ôn Nhu mà họ đang tìm kiếm sao?
Châu Đông cũng không suy nghĩ nữa, đi lên trước muốn xem người còn sống không, nhưng vừa chạy được mấy bước lại bị Tiếu Vũ kéo lại.
"Khoan đã, cô gái này không bình thường"
Tiếu Vũ kéo Châu Đông ra sau lưng, bản thân lại tiến gần thêm vài bước, lúc này mới có thể quan sát rõ người được treo trước mặt
Có thể xác định người đã không còn dấu hiệu của sự sống, cũng không biết là đã được treo ở đây bao lâu, trên đỉnh đầu cô ta phủ một tầng tuyết trắng
Lưu Ôn Nhu mặc dù là đang bị treo cổ chết, nhưng trạng thái chết lại không giống như những người chết vì treo cổ.
Tiếu Vũ từng tìm hiểu qua phương diện giải phẫu học, anh rất rõ nạn nhân khi treo cổ chết sẽ rất khó coi, mắt trợn ngược, lưỡi thè ra, gương mặt do thiếu máu dẫn lên não sẽ trở nên trắng bệch, các ngọn chi sẽ xuất hiện dấu vết hoen tử thi.
Nhưng nhìn cô gái trước mặt, ngoại trừ tư thế bị một sợi dây buộc vào cổ rồi treo lên, không có điểm nào cho thấy người này chết là do treo cổ, khuôn mặt an tường, đôi mắt nhắm nghiền, bờ môi cũng hồng nhuận còn mang một chút huyết sắc, nhìn qua chỉ như cô đang ngủ say.
Chỉ là trên cổ treo một sợi dây nhỏ như dây cước, bị trọng lượng của cơ thể dồn xuống, cắt thật sâu vào cổ, chổ vết thương lại nhỏ xuống một loại chất lỏng màu đỏ kỳ quặc mà không phải máu, vừa chạm vào mặt băng liền đông cứng, thứ chất lỏng này có lẽ ba người ở đây cũng không còn xa lạ nữa
"Sáp nến" Tiếu Vũ đến gần nói
"Đây không phải Lưu Ôn Nhu người thật, vật này chỉ là một tượng sáp được đυ.c đẽo theo dáng hình Lưu Ôn Nhu"
Tiếu Vũ chỉ chỉ, thuận tiện giải thích cho Châu Đông cùng Khuynh Tiểu Mao một chút kiến thức trạng thái của người chết khi bị treo cổ, rất hiển nhiên,người trước mặt không phải.
Khuynh Tiểu Mao nhìn chằm chằm khối tượng sáp y đúc Lưu Ôn Nhu trước mặt hỏi "Các cậu có nghĩ tới cái xác này thật ra chính là Lưu Ôn Nhu thật không?"
Tiếu Vũ nghe thế liền đưa mắt nhìn qua: "Cũng không loại trừ khả năng này, dù sao đây không phải thế giới thật"
Như vậy thì Lưu Ôn Nhu bị biến thành tượng rồi mới chết hay sau khi chết mới bị biến thành tượng?
Hiển nhiên cũng không có ai có thể trả lời câu hỏi của bọn họ, Châu Đông đề nghị trước tiên đem cổ thi thể sáp trước mặt xuống rồi tính
Đến khi chính thức chạm vào da thịt, ba người mới có thể chân chính xác nhận đây thật ra không phải da thịt con người, cổ thi thể rất nhẹ, đến nổi Châu Đông chỉ cần một tay cũng có thể vác cái xác lên.
Trong lúc loay hoay gỡ nút thắt sợi dây, trên người cổ thi thể lại rơi xuống một vật bằng kim loại. Châu Đông cuối xuống nhặt lên, phát hiện nó là một sợ dây chuyền. Mặt dây chuyền là một mảnh kim loại tròn như đồng xu, hoa văn in trên nó lại rất kỳ lạ
Thông thường những hoa văn được in trên mặt dây chuyền hình tròn sẽ là những kiểu hoa văn đối xứng hoặc đều nhau, nhưng cái này lại loạn xạ không có quy luật, cứ như nét vẽ của con nít tùy tiện vẽ bừa lên vậy.
Châu Đông đưa cho Khuynh Tiểu Mao xem thử
"Cậu xem cái này có phải ấn quỷ gì đó không, nếu chúng ta phá hủy nó là có thể rời khỏi đây?"
Khuynh Tiểu Mao nhận lấy sợi dây chuyền trên tay Châu Đông, lật qua lật lại xem một lượt
"Tôi cũng không biết, cảm giác không giống lắm"
Tiếu Vũ lúc này đã xử lý xong cổ thi thể, kéo Châu Đông qua nói
"Không đơn giản như vậy đâu, cậu có nghĩ tới nếu chúng ta vừa hủy nó thì cậu cũng chết ở đây luôn không?"
Châu Đông: "Tôi cũng chỉ hỏi hỏi thôi, cũng nghĩ là không đơn giản như thế haha"
Tiếu Vũ: "Đừng nói nhảm nữa, mau lại đây khiêng xác, còn không quay về trời sẽ tối"
Châu Đông: "Sao lại là tôi, tôi cũng biết sợ đó đại ca"
Khuynh Tiểu Mao nghe vậy thì cũng đi qua xem thử: "Vậy chúng ta thay phiên nhau mỗi người cõng một lúc, chỉ là lúc bơi trở về sẽ có chút khó khăn"
Châu Đông nhìn quanh, thấy cũng không còn cách nào khác, lúc này mà còn đi làm cán khiêng thì sẽ không đủ thời gian quay về, cộng với việc hiện tại cân nặng của Lưu Ôn Nhu rất nhẹ, cũng không cực khổ lắm.
Nghĩ thế, Châu Đông lại xé ra một góc áo của mình, quấn quanh lại cổ của cái xác, tránh cho lúc di chuyển lại dính thứ sáp nến buồn nôn đó vào người.
Châu Đông lật cái xác lại, để nó nằm úp sấp lên vai mình, lúc đứng lên mới thấy quả thật trọng lượng nhẹ một cách rất bất thường, thế là cậu lại nói mình có thể cõng một mình cũng được, không cần thay phiên, chỉ là cậu bơi không giỏi, ở dưới nước chỉ miễn cưỡng có thể để cho bản thân không chết chìm, việc đem theo một cái xác sẽ có chút khó khăn với cậu
Tiếu Vũ nghĩ cũng đúng, liền nói "Tới lúc đó tôi sẽ xử lý".