Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ấn Quỷ

Chương 17: London bridget is falling down - Búp bê biến mất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù cũng đã đoán trước được, nhưng khi nghe Tiếu Vũ trực tiếp nói ra, trong lòng ai nấy đều sợ hãi

Châu Đông xoay qua nhìn mọi người nói:"Chúng ta tìm kiếm kỹ lại một lần nữa rồi xuống dưới với mọi người".

Đinh Triết gật đầu, vì lúc nãy ba người đã tìm qua một lần rồi nên lần này không muốn tham gia nữa, Châu Đông thấy họ có vẻ sợ hãi những cái tượng sáp này cũng không miễn cưỡng, cho bọn họ chờ ở bên ngoài, ba người Châu Đông, Tiếu Vũ cùng Khuynh Tiểu Mao kiểm ra lại lần cuối.

Diện tích căn phòng này cũng ngang ngữa so với phòng ngủ ở tầng bốn, nhưng có thể do ngay từ đầu nó được làm để chứa đồ cho nên thiết kế có phần khác

Căn phòng chỉ xây vuông vức như một phòng tập múa, vốn dĩ khá rộng nhưng do những cái tượng sáp bị vứt lung tung ở đây làm cho nó trở nên chật hẹp, phía góc tường để một cái tủ nhỏ chỉ cao tới đầu gối, không rõ là để thứ gì bên trong.

Châu Đông kiểm tra kỹ lưỡng trên tường, sàn nhà, thấy chổ nào khả nghi lại gõ gõ mấy cái, xem xem bên trong có phòng ẩn hay cơ quan gì không, nhưng rốt cuộc vẫn là không tìm thấy gì. Đương lúc cậu chán nản trở ra, liền thấy Tiếu Vũ đứng trước cái tủ trầm ngâm.

Do cái tủ quá bé để có thể nhét vừa một người lớn, cho nên lúc nãy bọn Đinh Triết không tìm ở trong.

Châu Đông tiến tới, vỗ vỗ vai anh: "Làm sao vậy, sao lại đứng ngơ ra đó?"

Tiếu Vũ lắc đầu: "Không có gì, cậu nhìn cái tủ này đi"

Khuynh Tiểu Mao bên này cũng không tìm ra được gì, thấy Tiếu Vũ cùng Châu Đông bên kia ghé tai nhau thì thầm cũng trườn mặt qua xem thử.

"Các cậu phát hiện ra gì sao?"

Tiếu Vũ: "Cái tủ này mở không ra, bị khóa rồi, tôi muốn mở ra xem trong đó là cái gì"

Thế là ba người lại tìm trong góc ra một cái gậy, nhìn như cái gậy bóng chày, vì đã nằm ở đây được một khoảng thời gian không ai dùng tới cho nên bên trên phủ kín một tầng bụi.

Châu Đông cầm lấy cây gậy, thổi thổi hai cái rồi nói hai người kia tránh ra.

Cửa tủ đến lần thứ ba bị cậu tác động vật lý liền "beng" một tiếng, móc khóa trực tiếp bị đập gãy.

Tiếu Vũ đi đến bên cạnh nhìn vào trong, chỉ thấy trong tủ để một chiếc mô hình quan tài lục giác, nắp đậy quan tài được làm bằng loại kính trong suốt, có thể nhìn vào bên trong

Dường như lúc nãy bị Châu Đông đập mấy cái nên đứng không vững, tựa hẳn vào một bên thành tủ, trông như sắp ngã.

Bên trong chiếc quan tài là một cái tượng búp bê sáp, trên người mặc một bộ đầm phong cách Gothic phương tây, phụ kiện đeo trên búp bê không cần nói có bao nhiêu cầu kỳ, nhưng nhìn chung lại không cảm thấy loè loẹt, trái lại lại mang một cảm giác trầm tĩnh lạnh lẽo khó hình dung.

Châu Đông vừa định tiến tới quan sát kỹ thêm liền nghe thấy tiếng Khuynh Tiểu Mao vang lên sau lưng mình.

"Đậu má..!"

Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cậu ta mặt cắt không còn một giọt máu, tay run run chỉ vào con búp bê trước mặt.

"Lưu.. Lưu Ôn Nhu!!"

"Hả?"

Tiếu Vũ cùng Châu Đông nghe thấy Khuynh Tiểu Mao gọi tên Lưu Ôn Nhu, liền quay phắt lại nhìn theo hướng cậu ta chỉ, nhưng hai người cũng chỉ thấy một con búp bê lẳng lặng nằm đó.

Tiếu Vũ khó hiểu lại một lần nữa đưa ánh mắt về phía Khuynh Tiểu Mao.

"Lưu Ôn Nhu ở đâu? Ở đó chỉ là một con búp bê.... Chẳng lẽ.." Nói được một nữa, chợt anh dường như ý thức ra được điều gì, Tiếu Vũ lôi Châu Đông đang ghé sát mặt vào quan tài lùi ra xa mấy bước chân, lại hỏi Khuynh Tiểu Mao đang run như cầy sấy.

"Con búp bê đó mang khuôn mặt của Lưu Ôn Nhu?"

Khuynh Tiểu Mao nước mắt giàn giụa, mãnh liệt gật đầu: "Đúng đó, lẽ nào hai người không thấy sao, Lưu Ôn Nhu cô ta làm sao bị thu nhỏ lại rồi bị nhét vào đó.."

Châu Đông khó hiểu nhìn hai người.

"Lưu Ôn Nhu? Tôi chỉ nhìn thấy con búp bê đó nét mặt y như những người làm trong nhà mà thôi"

Tiếu Vũ: "Rời khỏi nơi này trước đã, có gì đó không bình thường"

Khuynh Tiểu Mao nghe tới đây dường như được ân xá, một mạch liền lôi hai người hướng về phía cửa đâm đầu mà chạy, cứ như chỉ cần chậm một giây cậu ta liền bị kéo lại vậy.

Lúc bọn họ ra ngoài liền thấy ba người còn lại đang đứng ngoài cửa đợi, thấy một mặt hốt hoảng của Khuynh Tiểu Mao liền hỏi

"Làm sao vậy? Phát hiện ra được cái gì?"

Châu Đông: " Chúng tôi tìm được một con búp bê rất giống Lưu Ôn Nhu trong cái tủ đằng kia, không chắc chắn lắm, kích thước không đúng"

"Kích thước không đúng?" Đinh Triết nghi hoặc

Châu Đông: "Phải, kích thước không đúng, con đó chỉ to bằng bắp chân người, không phải kích thước của một người lớn"

Tiếu Vũ: "Có hai suy đoán. Một là con búp bê đó dựa vào hình tượng của Lưu Ôn Nhu mà làm ra, có ảnh hưởng nào đó đến cô ta cho nên mới xảy ra tình huống hành động kỳ lạ của cô ta. Hai là..."

Tiếu Vũ cố tình không nói ra suy đoán thứ hai, nhưng mọi người ở đây ai cũng đã hiểu. Chính là bằng một cách nào đó, cô ta vừa bước vào phòng liền biến thành tượng sáp bị nhốt lại trong tủ, cho nên mọi người mới tìm không ra.

"Bây giờ phải làm sao? Có nên lấy cô ta ra không"

Tiếu Vũ lắc đầu: "Tôi không chắc chắn con búp bê đó có phải là cô ta không, nhưng bằng cách nào đi nữa thì có thể chắc chắn không phải là người sống, cho nên chúng tôi không dám manh động"

Nhất thời một đám đều rơi vào trầm mặc, không biết nên làm như thế nào, Tương Nhã suy nghĩ một lúc, vẫn không nhịn được muốn vào trong xem thử, biết đâu nhiều người có thể tìm ra thứ gì khác.

Châu Đông không cho rằng có thể tìm ra được thêm thứ gì có ích, nhưng cũng không ngăn cản. Thế là sáu người lại lần nữa đi vào căn phòng

Vì đề phòng trường hợp bị nhốt ở bên trong, Châu Đông còn đặc biệt chặn một khúc gỗ trước cửa, sau đó mới yên tâm đi vào

Lúc nãy tình hình đột ngột, lúc ra cũng không ai đóng cửa tủ, chỉ cần đi vào một chút cũng có thể trực tiếp nhìn vào trong.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cả sáu người đều không hẹn mà cũng hít vào một hơi khí lạnh

"Búp bê... biến mất rồi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »