Chương 15: London bridget is falling down - Mất tích

Ba người bọn họ cứ như thế một đường men theo con sông đi về phía trước, không biết qua bao lâu liền bị một hàng rào sắt chặn lại, có vẻ như đây là điểm cuối mà bọn họ có thể đi tới, con sông vẫn không kết thúc xuyên qua hàng rào sắt nối thẳng vào trong khu rừng trước mặt

Xem ra muốn đi tiếp hoặc là trèo rào hoặc là đập vỡ mặt băng theo đường nước bơi qua. Kiểu nào cũng đều không phải là cách tốt, nhất thời ba người không biết nên làm gì tiếp theo.

Châu Đông lúc này lại móc điện thoại trong túi ra nhìn, mới chỉ một tiếng trôi qua kể từ khi họ men theo con sông đi tới đây, bây giờ là chín giờ rưỡi sáng, cách giờ tập trung vẫn còn thời gian hai tiếng.

Tiếu Vũ nhìn hàng rào lại nhìn mặt sông, cũng không còn cách nào khác.

"Trước tiên quay về tụ họp với những người khác, buổi chiều cùng nhau quay lại tìm cách"

Khuynh Tiểu Mao cũng gật đầu đồng ý: "Đúng đúng, nếu chúng ta về trễ chỉ sợ họ nghĩ chúng ta sẽ xảy ra chuyện, tụ họp trước đã rồi tính sau"

Châu Đông cũng không có ý kiến, ba người lại men theo con sông một đường quay trở về, lúc về tới đại sảnh đã thấy một đám người đều đã có mặt ở đó, nhưng sắc mặt bọn họ không được tốt cho lắm.

Tương Nhã thấy đội Châu Đông quay về, cũng thở ra một hơi, nhưng không buông xuống biểu cảm nghiêm trọng treo trên mặt: "Thật may quá, nếu quá thời gian mà mọi người còn chưa về tôi còn dự tính đi tìm"

Khuynh Tiểu Mao thấy không khí không đúng, lên tiếng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Một người mất tích" Tương Nhã đáp

"Mất tích?" Châu Đông giật mình "Làm sao lại mất tích được? không phải mọi người đi cùng nhóm với nhau sao? Người mất tích là nhóm của ai?"

Tương Nhã lông mày cau lại thật chặt, cuối gằm mặt xuống, cũng không trả lời, lúc này lại truyền đến tiếng khóc thút thít của Trương Nhiễm An, cô đi đến bên cạnh Tương Nhã, vỗ vỗ vào vai anh.

"Người mất tích là Lưu Ôn Nhu, cùng đội với chúng tôi" Trương Nhiễm An lên tiếng

"Có thể kể lại tình hình lúc đó được không?" Châu Đông hỏi

Trương Nhiễm An gật đầu, cùng những người khác vây lại thành một vòng tròn ngồi trong đại sảnh, cô lau nước mắt, kể lại tình huống khi đó

Lưu Ôn Nhu, Trương Nhiễm An, Tương Nhã và Đinh Triết một nhóm, vì bên ngoài trời quá lạnh, các cô gái cũng không chịu nổi nên bọn họ lựa chọn kiểm tra vị trí trong và xung quanh căn biệt thự

Bốn người ở bên ngoài kiểm tra một vòng cũng không thấy có gì bất thường nên quyết định vào trong nhà cho ấm, bọn họ lại xem xét từ tầng trệt trở lên, phòng kho là căn phòng nằm cuối hành lang tầng hai, vì hôm qua chủ nhà Edith đã cảnh báo nên bọn họ cũng không dám vào, chỉ đi ngang qua nhìn một chút

Đột nhiên Lưu Ôn Nhu lúc đi tới trước cửa phòng kho thì dừng lại, Tương Nhã thấy cô đứng lại thì nghĩ cô phát hiện ra thứ gì, từ từ tiến đến bên cạnh Lưu Ôn Nhu.

"Làm sao vậy? phát hiện ra cái gì sao?"

Cô không trả lời, chỉ đứng đó ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, Trương Nhiễm An cũng nương theo ánh mắt cô nhìn qua, nhưng lạ là cái gì cũng không thấy, đó cũng chỉ là một cánh cửa hết sức bình thường.

Vẫn là Đinh Triết nhạy bén, phát hiện cửa phòng ở đây so với những phòng khác màu sắc nhạt hơn một chút, nếu bình thường không để ý sẽ nhìn không ra, nhưng do Đinh Triết là sinh viên chuyên ngành mỹ thuật, bình thường học tập rất tốt, cậu còn có vài tác phẩm đạt được giải thương nhỏ của trường nên cậu nhạy cảm màu sắc hơn người bình thường một chút.

Đinh Triết nói phát hiện của mình cho ba người còn lại nghe, ai cũng tỏ ra khó hiểu, chỉ có Lưu Ôn Nhu vẫn như cũ không có phản ứng, đến khi Tương Nhã phát hiện cô có gì đó không đúng, đưa tay vỗ lên vai cô một cái.

Lưu Ôn Nhu đột nhiên đưa tay mở cửa, cánh cửa không khóa cứ thế mở ra, trước sự hốt hoảng của mọi người mà bước vào căn phòng.

Đến khi mọi người phản ứng lại thì cũng đã muộn, Lưu Ôn Nhu trở tay đóng cửa lại, ngăn cách bản thân mình với những người bên ngoài. Tương Nhã thấy thế liều mạng lao lên đập cửa, nhưng cho dù người bên ngoài có la hét như thế nào, Lưu Ôn Nhu bên trong cũng không có lấy một chút động tĩnh.

Không còn cách nào khác, trong lúc Đinh Triết cùng Tương Nhã dự định phá cửa, cửa lại "cạch" một tiếng tự động mở ra, dọa cho Tương Nhã giật mình lùi về sau mấy bước.

Mấy người bọn họ nhìn nhau, chỉ thấy trong mắt đối phương đều là hoang mang và sợ hãi. Trong phòng không có đèn, trời hôm nay lại âm u, đứng từ bên ngoài nhìn vào dưới điều kiện không có ánh sáng, trong phòng là một mảnh tối đen, giơ tay không thấy năm ngón.

Trương Nhiễm An là người đứng xa nhất, lúc này cũng chậm rãi lại gần, nhưng họ không dám bước vào, đành đứng ngoài cửa mà lớn tiếng gọi tên Lưu Ôn Nhu.

Gọi một hồi nhưng trong phòng vẫn im lặng như cũ, một dự cảm không lành càng ngày càng dâng lên trong lòng Trương Nhiễm An. Cô quay đầu lại, nói với mọi người.

"Hay là chúng ta cùng đi vào đi, nhiều người sẽ tốt hơn"

Tương Nhã tính mở miệng ngăn cản, do chủ nhà đã từng cảnh báo không được vào nhà kho, bây giờ không biết gì mà đi vào, có khi nào sẽ không trở ra được hay không. Nhưng cuối cùng vẫn là đem suy nghĩ đó nuốt xuống, đường đường là đàn ông con trai, đến một cô gái dễ khóc như Trương Nhiễm An cũng đã đề nghị đi vào, cậu có lý do gì mà từ chối được chứ.

Thế rồi ba người bật đèn pin điện thoại, nương theo ánh sáng đèn pin nhìn vào trong. Vì bóng tối trong phòng quả thật quá dày, đèn pin chỉ chiếu tới một mét sau cánh cửa liền không thấy gì nữa.

Tương Nhã nuốt một ngụm nước bọt, nhấc chân tiến vào, ba người vừa vào cửa liền lần mò công tắc đèn, mãi một lúc sau mớ mở được.

Sau đó mọi người mới nhận ra thiết kế căn phòng ở đây không giống với các phòng còn lại, công tắc đèn ở những phòng khác đều nằm phía bên phải cánh cửa, vừa bước vào giơ tay đã chạm vào được, nhưng ở đây bọn họ lần mò mãi mà không thấy đâu.

Cuối cùng người bật đèn là Đinh Triết, công tắc ở đây nằm sau lưng cánh cửa, khó trách tìm không ra.

Giây phút đèn trong phòng bật sáng, bọn họ bị cảnh tượng trước mắt dọa cho lông tơ toàn thân dựng ngược.

Chỉ thấy trong kho chất đống đều là tượng búp bê, có cái to như người thật, có cái chỉ bằng đứa trẻ sơ sinh, tất cả đều không có đầu.

Đúng vậy, tất cả búp bê ở đây chỉ có từ cổ trở xuống, được xếp ngay ngắn, có cái ngồi có cái đứng.

Nhưng quan trọng hơn hết, ngoài búp bê ra, ở đây một người cũng không có.

Lưu Ôn Nhu cứ như thế biến mất trong căn phòng khóa kín.