Chương 11: London bridget is falling down - Matilda 2

"Tiếu Vũ, mau mở cửa!!"

"Tiếu Vũ, anh không ra tôi liền đạp cửa vào đấy"

Châu Đông đứng trước phòng Tiếu Vũ, gấp gáp đập cửa đùng đùng.

"Hay là đi tìm người tới giúp chúng ta mở cửa đi, dù sao đây là nhà của người khác, làm hư cửa không hay lắm" – Tương Nhã lên tiếng

"Tìm cái gì mà tìm, lâu đài rộng như thế biết người ở đâu mà tìm" Châu Đông gấp gáp siết chặt nắm tay.

"Ai biết được đến lúc tìm được, người bên trong cũng không còn!"

Tương Nhã vẫn còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản lần nữa, một cú đạp của Châu Đông đã rơi trên cánh cửa.

Khuynh Tiểu Mao đứng bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa, kéo Tương Nhã qua một bên.

"Châu Đông, tôi tới giúp, chúng ta một hai ba cùng lúc đạp"

"Được".

Mọi người một mặt xanh mét nhìn hai con người trước mặt từng cú từng cú, dùng hết sức mà đạp lên cánh cửa, cảm giác giây sau sẽ có thể đem cánh cửa đạp gãy làm đôi.

Đây là nhà của người khác đó có được không, chủ nhà lại có thể là Boss lớn ở đây đó, các cậu phá nhà người ta như thế, không sợ bị chỉnh chết sao?

Mặc dù nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cũng không có ai đứng ra phản đối, dù sao cứu người quan trọng hơn.

Chuyện là buổi sáng nay, mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, tất cả mọi người ở tầng bốn đều bị một âm thanh kỳ lạ dọa tỉnh, là tiếng gào thét của vô số người cộng lại, đinh tai nhức óc, tận ở phòng cuối cùng của Khuynh Tiểu Mao cũng có thể nghe rõ mồn một.

Châu Đông dép cũng chưa kịp mang, vội vã lao ra ngoài xem tình hình

Chỉ thấy âm thanh ghê rợn đó phát ra từ phòng của Tiếu Vũ, cậu nghĩ cũng chưa kịp nghĩ, trực tiếp lao đến đập cửa.

Tất cả mọi người sau khi nghe âm thanh cũng lần lượt đi tới xem một chút. Cho nên mới xảy ra một màn như thế.

Lúc này Châu Đông cùng Khuynh Tiểu Mao đã thành công đạp cho cánh cửa thủng ra một cái lỗ, cậu lập tức thò tay vào mở chốt cửa.

Trong phòng không có người, không thấy Tiếu Vũ ở đâu cả, Châu Đông gấp gáp xông vào nhà vệ sinh.

"Cũng không có ở đây"

Căn phòng vẫn gọn gàng như trước, không có dấu hiệu xô xát giằng co, cửa sổ vẫn đang đóng, tức là cũng không có người từ đây nhảy ra ngoài.

"Vậy thì âm thanh phát ra lúc nãy là thứ gì?" Khuynh Tiểu Mao nhịn không được hỏi

Không có ai trả lời cậu ta.

Châu Đông đã gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cậu liên tục tìm kiếm xung quanh, hy vọng có thể tìm thấy gì đó dấu vết của Tiếu Vũ.

Nhưng căn phòng nói rộng thì rộng, bày trí lại cực kỳ đơn giản, liếc mắt một vòng là có thể thấy hết tất cả, cũng không còn chổ nào có thể giấu được một người

Khoan đã..

Vẫn còn một chỗ!

Châu Đông liếc mắt nhìn qua cái tủ quần áo, trên cửa tủ vẫn như cũ bị chốt khoá ngoài, nhưng một suy nghĩ hoang đường đột nhiên hiện ra trong đầu Châu Đông.

Khuynh Tiểu Mao lúc này dường như cũng nhận ra được suy nghĩ của cậu, liếc nhìn Châu Đông, gật đầu nói:

"Cẩn thận một chút"

Châu Đông cũng gật đầu đáp lại, thận trọng bước đến chiếc tủ quần áo, nhẹ tay rút ra chốt cửa.

Giây phút cửa được mở ra, một bóng người từ trong ngã đổ ra ngoài, Châu Đông như đã lường trước được tình hình, lui về sau một bước thật lớn.

Người trong tủ không có điểm tựa, trực tiếp ngã ra đất, đầu "cốp" một tiếng đập xuống nền nhà.

Lúc này Châu Đông mới xác định, người này chính là Tiếu Vũ.

Khuynh Tiểu Mao đứng sau cậu, phản ứng lại nhanh hơn một nhịp, vội chạy tới xem tình hình

Khi xác nhận Tiếu Vũ chỉ đơn giản là đang ngủ, trên người cũng không có vết thương nào, mọi người lúc này mới đồng loạt thở ra.

Qua một lúc, vẫn không thấy người dưới đất có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Châu Đông không còn cách nào khác vừa ôm vừa vác Tiếu Vũ lên giường.

Không thể không phủ nhận, cơ thể Tiếu Vũ thật sự rất nặng, bình thường đều bị áo quần che đi, cũng không thấy anh ta có bao nhiêu thịt, bây giờ ôm vào mới cảm nhận được. Cơ thể khoẻ khoắn, thân hình rắn chắc, lại còn cao hơn vận động viên như cậu cả một cái đầu.

Cảm thấy càng lúc suy nghĩ của mình đi càng xa, Châu Đông lắc lắc đầu không nghĩ nữa, an bài ổn thoả cho Tiếu Vũ xong, cùng mọi người trở ra.

"Không có việc gì, trước tiên mọi người đi ăn sáng đi, đợi anh ta tỉnh rồi hỏi lại tình hình sau."

Mọi người đều đồng ý, từ từ giải tán đi xuống sảnh ăn

Khuynh Tiểu Mao thấy Châu Đông nói xong vẫn không nhấc chân, dừng lại một chút hỏi:

"Cậu không đi sao?"

Châu Đông lắc đầu:

"Tôi ở lại canh anh ta, miễn cho lúc mọi người lên người lại không thấy đâu."

Thấy Châu Đông nói thế, Khuynh Tiểu Mao cũng không miễn cưỡng.

"Được, vậy tôi thông báo cho người làm buổi chiều nhờ họ sửa lại cửa phòng"

"Được, cảm ơn"

Châu Đông trở lại phòng Tiếu Vũ, nhìn người vẫn đang nằm trên giường, trên trán đổ một tầng mồ hôi, chân mày cau chặt, dường như đang gặp ác mộng.

Châu Đông tiến lại vỗ vỗ mấy cái, Tiếu Vũ vẫn như cũ không tỉnh lại, cậu đành đem tâm trí chuyển đến chổ khác.

"Tiếng hét của phụ nữ và trẻ con.."

Cậu hồi tưởng lại âm thanh lúc nãy, không tự chủ lại đưa tay vò vò đầu.

Tới hiện tại đã qua một đêm, một chút manh mối cũng không có, thật giỏi làm người ta bức bối.

Châu Đông đi tới trước tủ quần áo, quan sát một hồi, lại mở ra, bên trong quần áo đã bị xáo trộn lung tung, có cái còn không được treo ngay ngắn, rớt hẳn một bên cánh tay xuống.

Châu Đông biết chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra ở đây, bằng không cậu cũng không tin được một người như Tiếu Vũ lại có sở thích ngủ trong tủ quần áo.

Quan trọng hơn hết, cậu nhớ rõ lúc nãy cánh cửa này được khoá từ bên ngoài.

"Có ai đó đã nhốt anh ta vào đây?"

========

Tiếu Vũ từ cơn mê mang từ từ tỉnh dậy, đối diện với ánh sáng chói mắt từ cửa sổ hắt vào, không nhịn được đưa tay che lại.

Châu Đông nghe thấy tiếng động, lập tức tiến tới bên cạnh anh

"Này, cuối cùng cũng chịu tỉnh, anh không sao chứ?"

Tiếu Vũ nghe thấy có người đang hỏi mình, đầu óc anh vẫn còn bị tiếng gào thét làm cho ong ong, nhất thời phản ứng không kịp.

"Hả?"

"Hả cái gì? Anh không sao thật chứ?" Châu Đông lặp lại câu hỏi

Tiếu Vũ: "Cậu cũng chết rồi à?"

Châu Đông: "........"

Châu Đông: "Chết con mẹ anh, vừa tỉnh liền trù người khác chết, không có đạo đức"

TIếu Vũ: "......"