Lần đầu tiên gặp vợ chồng Hạ, tôi biết mình đã từng thấy họ.
Trong văn phòng của cha tôi.
Tôi trốn dưới gầm bàn nhìn hai người họ chế nhạo ông ấy không nên tranh với họ, giọng nói dịu dàng của bà Hạ đanh thép và gay gắt, còn sắc hơn cả dao. Sau khi họ rời đi, cha mẹ tôi ôm nhau khóc nhè nhẹ.
Cha mẹ thương con, cũng vì con mà suy nghĩ sâu xa.
Nợ nần chồng chất, hai người không còn ý chí sống nhưng đến phút cuối họ vẫn thu xếp cho tôi một chốn về.
Tôi khóc lóc, ôm lấy họ, vật vã cầu xin vì không muốn rời xa cha mẹ nhưng vì tuổi còn quá nhỏ, dần dần lịm đi.
Tôi chưa bao giờ quên bàn tay ấm áp của cha và giọng nói dịu dàng của mẹ.
"Tư Tư, đừng sợ."
Đợi khi tôi tỉnh lại, mọi thứ đều đã thay đổi.
Tôi trở thành đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.
Tôi thăm tù và gặp vợ chồng họ Hạ một lần.
Nhìn bọn họ trong bộ quần áo tù tội xộc xệch, tôi không thể không mỉm cười, thậm chí cười đến rơi lệ.
Sau cơn kinh ngạc, ông Hạ phản ứng rất nhanh, nghiến răng nghiến lợi nói "Tất cả những thứ này đều là do cô bày ra."
Tôi lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, bình tĩnh gật đầu “Ừ, là tôi.”
Hai mắt bà Hạ trợn to, bất chấp hình tượng, bà ta gầm lên "Nhà họ Hạ chúng tôi coi cô như con gái, còn giao cho cô gánh vác cả tập đoàn. Tại sao cô lại muốn hại chúng tôi, chúng tôi ngã rồi, cô được cái lợi gì chứ?”
"Tôi chỉ muốn báo thù cho cha mẹ."
Tôi cười nói “Hai mươi năm trước, cha tôi Hạ Kế chỉ vì tranh giành một mảnh đất với họ Hạ mà các người đã làm giả bằng chứng, vu khống cha tôi trốn thuế, vu khống cha tôi hối lộ và ép buộc cha mẹ tôi đến ch.ết. Tôi luôn muốn đòi lại món nợ này. Càng chưa nói đến, cha mẹ tôi bị các người hãm hại, mà các người mới là tội phạm thật sự!”
Vợ chồng Hạ sửng sốt, ông Hạ kinh hãi chỉ vào tôi “Cô, cô là con gái nhà họ Hạ?”
Tôi vô cảm nhìn bọn họ.
"Tôi rất muốn cảm ơn tất cả các người. Nếu không phải các người đưa Hạ thị cho tôi, làm sao tôi có thể nhanh chóng tìm ra chứng cứ như vậy chứ.”
"Còn nữa, các người đoạt đi thứ quan trọng nhất của tôi, tôi đương nhiên sẽ tìm các người trả thù."
Nói xong, tôi xoay người rời đi, bỏ mặc tiếng rống thấu tim của bà Hạ vang lên sau lưng "Thầm Nhi, cô định làm gì Thầm Nhi của tôi!”
"Mạnh Cận! Mạnh Cận! Cô tha cho con trai tôi đi!"