Đại tiểu thư, bữa trưa đã xong rồi ạ, mời cô...
-Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn dì Trương.
Người con gái ấy đã về Dương gia được ba tháng nay và giờ cô đang hưởng một cuộc sống an nhàn bên gia đình mới. Cái tên mới kêu làm sao, cô ấy chính là Dương Diệc Nhiên. Một cuộc sống đáng mong chờ đang đợi cô ở đó, ngay trong căn hầm có tiếng kêu gào thét lác đau đớn của một thanh niên trẻ tuổi. Tiếng gào vô vọng dày xé tâm can lòng người khiến ta như muốn xé nát căn hầm ấy ra thành trăm mảnh... Nó kí©h thí©ɧ cái sự tò mò của lương tri...
Mụ giúp việc béo ú một tay cầm chiếc chìa khóa bạc, một tay cầm một bát cơm có vài vết nứt, trong đó không có tới quá nửa bát. Bà mở của căn hầm phía sau vườn, ánh sáng lập lòe của đèn điện hắt vào... Phía góc tường tời tàn và tăm tối hiện lên một cái bóng đen thù lù như người sói. Người ta có thể tưởng như một cơn âc mộng, nó đang run, dù là trời mùa hè. Cái run rẩy ấy khiến cho căn hầm lạnh lẽo hơn bao giờ hết, thật ảm đạm...
- Này! - Mụ ta dằn mạnh cái bát xuống nền đất- Cút ra mà liếʍ hết sạch đi!
Cái bóng vẫn run rẩy trong im lặng.Mụ béo tức muốn xì khói:
-Mày muốn chết phải không thằng ranh hoang !!?
Cái bóng đang run rẩy ấy bỗng đột nhiên ngừng run lại. Nó chậm rãi từ từ bò ra tiến tới phía có tia sáng hắt vào, hóa ra là một chàng trai! (Bạn sẽ không khỏi ngỡ ngành với khuôn mặt này đâu.Tôi là một người viết truyện nhân đạo và khi tưởng đến hình ảnh của những con người bị bạo hành thì...)
Mụ giúp việc hơ cao chân đá cái bát về phía cậu, bà ta càng thú tính hơn, giờ đây chẳng khác gì mấy con chó săn đang điên cuồng lia ánh mắt dữ tợn về phía con mồi:
- Ăn đi, đồ con hoang! Thứ phế vật hôi thối như mày tại sao lại phải cần người phục vụ cơ chứ? Ghê tởm! Ăn đi rồi tối làm ca đêm, vác gạch cho nhà lão Nghiên, nhớ không được quay về trước 4 giờ sáng!
Cánh cửa căn hầm lại bị khóa chặt bằng ba ổ, tia sáng chỉ còn hơi mờ để ta đủ ngắm được khôn mặt của chàng trai này. Cậu bò về phía bát cơm, nhặt sạch những hạt cơm thừa trên mặt đất và những mảnh bát vỡ ôm vào lòng, tiến dần về một góc khuất của căn hầm và đổ nó vào đấy. Xong xuôi, thanh niên bò đến phía tia sáng lập lòe cảu cánh cửa hầm... Hãy nhìn khuôn mặt ấy mà xem, nó chứa chan một cảm xúc não lòng mà tôi không tả nổi. Vết bầm tím trên trán, vết xước trên gò má đã làm cậu trở thành một con người có bộ dạng đến thảm thương... Đã thế mặt cậu lại lem luốc đầy bụi, không biết cậu đã bị nhốt ở đó từ bao giờ và khi nào nữa.
Vài phút sau một bác thợ làm vườn mở khóa cửa căn hầm ra và dìu cậu ra ngoài.
- Sở Sở, ăn chưa?- Như một người cha, bác ấy phủi bụi trên người cậu và vuốt mái tóc đen bóng của cậu.
- Bác à, cháu có thể ăn nó sao?
- Cháu...-Bác Thành nhìn cậu ngập ngừng.
- Cháu biết nếu như không ăn cháu có thể sẽ yếu đi, khi đó không làm việc được họ sẽ lại đánh đập cháu, nhưng bác nghĩ cháu sợ sao?
Người bác già nhìn cậu và không khỏi thất vọng.
- Bác Thành, cháu biết bác lo cho cháu, phải không? Nhưng cháu và họ cùng là người ,cùng có mỗi tên, cùng có tiếng nói. Họ ăn xong liền đổ thừa cho cháu ăn. Cháu giống một con chó lắm sao!!?
Mắt cậu ánh lên một tia sáng quyết liệt đến lạ.
- Bác không nghĩ Sở Sở sẽ có ngày như thế này đâu. Cháu bị sao vậy?
- Phải! Cháu bị điên rồi, cháu điên thật rồi. Lòng hận thù bấy lâu nay làm cháu như vậy đấy, bác hiểu chứ!?
Nước mắt trào ra từ lúc nào không biết. Cậu siết chặt lấy vạt áo màu xam dương sẫm màu bằng tất cả những căm phẫn khi ấy. Bác Thành không khỏi xúc động khi nhìn thấy một đứa trẻ đau đớn căm hận những gì gọi là cái hành hạ. Bác già đưa cậu ra ngoài qua cổng chính khu biệt thự lớn, tiện tay liền cho cậu một miếng bánh mì đẫ để dành từ hôm qua. Hai cái bóng cô đơn hiu quạnh cứ thế rời khỏi chốn cung ngàn sang trọng đi về phía trước theo hướng nhà ông chủ Nghiêm. Con đường còn dài và tối đen như mực, như thể báo trước một tương lai đen tối mịt mù sẽ đến với họ, không ai có thể đoán trước được sẽ xảy ra những gì đằng sau màn đêm đen tối đó. Hai cái bóng đen mờ dần rồi biến mất hẳn.
Trước khu vườn hoa rộng lớn trải ra một con đường lát đá sạch sẽ. Ánh nắng chiếu xuống nhảy nhót trên từng bụi hoa bên đường. Khung cảnh này làm người ta yên bình tới mấy! Cánh cửa xà lim của ngôi nhà mở ra, hai bên là những vệ sĩ rồi người xách đồ, những vali đầy ự. Dương phu nhân bước xuống thềm, một tay hất mái tóc, một tay khoác vào cánh tay phải của người chồng, là Dương lão gia. Thật đúng với những gì mà người ta hay gọi là " phong cách lễ nghi quý phái của người giàu", mà nhiều lúc tôi vẫn hay luôn miệng kêu đó là một điều rắc rối. Họ bước gần đến chiếc xe BMW mà bà phu nhân đã phải mất tới vài trăm triệu USD để có được một phiên bản mới nhất. Hai vợ chồng giàu có ra hiệu cho những hầu nữ xếp đồ lên xe. Họ nghiêm chỉnh xếp thành hàng dài mà khẩn trương người nọ người kia làm việc. Ông bà Dương hôm nay đã sắp xếp cho họ mtj chuyến đi công tác và sắp sửa kí một hợp đồng lớn. Chuyến đi này gần như có thể thay đổi vận mệnh cuộc sống của họ lên một bước mới. Họ đã phải tốn mất hơn 2 tiếngđồng hồ cho sự chu toàn sang trọng của chính mình. Đến phu nhân còn phải đi nhuộm lại tóc và nhờ may thêm một bộ váy đuôi cá màu tím nhạt bằng lụa nhung, làm một chiếc mũ đính lông vũ trắng, hai người họ tỏa ra một mùi nước hoa nồng nặc. Bà Dương buóc chân lên xe theo chồng, quay lại nói với hai đứa con phía sau:
- Ở nhà ngoan hai bảo bối của mẹ, ba mẹ sẽ trở về sau 1 tuần.
Chiếc xe chạy ra ngoài mất hút khỏi biệt thự. Vài người hầu gái thấy nét mặt đờ đẫn của hai cô cậu chủ nhỏ, liền cúi xuống an ủi :
- Đại tiểu thư, thiếu gia, đừng buồn, ông bà chủ sẽ sớm về thôi.
- Buồn?- Cậu nhóc thiếu gia nhỏ tuổi quay mặt lại nhìn người hầu gái một cách nghiêm túc rồi kéo người chị- Chị à, mình sẽ buồn sao?
- Ừm, có chút buồn thật. Nhưng Dương Bảo Phong này lại không buồn sao?- Tiểu thư gật đầu.
- Sao mọi người yếu đuối quá vậy!? Ba mẹ vắng nhà, còn gì vui hơn để em có thể ngụy biện hàng trăm lí do để trốn học với bà gia sư đáng ghét kia! Tuyệt!- Cậu reo lên vui sướиɠ nhảy tót vào nhà, mấy người hầu gái cuống quýt chạy theo cậu.
Đúng là khác xa với ba mẹ cậu. Cậu mới chỉ là một đứa lên sáu và thích nghịch ngợm hơn tất cả những đứa con ở giới thượng lưu.Nhưng cậu đã đánh lừa người ta ở vẻ ngoài tuyệt vời của mình. Không thể không muốn xoa bàn tay của mình vào mái tóc màu trắng bạc pha bạch kim của cậu bé, đôi mắt xanh sắc bén đẹp đẽ và sáng lấp lánh có thể khiến người ta luôn tự nghĩ và thấy đây chắc chắn là một cậu bé thông minh. Đã vậy còn là con trai của một nhà giàu có và rất có thiên phú về lĩnh vực âm nhạc lẫn l*иg tiếng phim nước ngoài. Tương lai của cậu thiếu gia họ Dương này rất đáng để mong chờ đấy.
Trên thềm hè tĩnh lặng chỉ còn mỗi quản gia Lưu Thất Minh và tiểu thư Dương Diệc Nhiên.
- Tôi đi dạo một chút, lát sẽ quay lại ngay.
- Thưa tiểu thư, cô muốn ra ngoài sao ạ?
- Không, ta dạo quanh đại sân một chút thôi.- Diệc Nhiên thở dài mỉm cười.- Không cần đi theo đâu.
Quản gia đồng ý, cô bé bước xuống thềm và tiến lên phía sân ngoài, nơi những khóm hoa chen chúc dưới nắng. Buổi sáng nắng đượm ngọt trên lá làm tâm hồn mới thanh thản làm sao. Có ai đã từng trải qua cảm giác được vô tình nhìn thấy thiên thần giữa rừng hoa chưa? Và tiểu thư Dương chính là thiên thần ấy. Cô bé không giống như những người trong giới thượng lưu xa hoa kia. Cô ghê tởm với những màn bạo hành người nghèo khổ, những cuộc ăn chơi xa xỉ che lấp bản mặt dã man, những sự khinh bỉ với tầng lớp họ cho là nghèo nàn, mà tự sĩ diện với thế giới rằng có quyền có tiền là có tất cả. Cô luôn ràu rĩ vì những đièu đó và sẵn sàng từ bỏ tất cả những buổi tiệc mừng của khu biệt thự. Có lần ngay tại chính ngôi nhà của mình, cô cũng đã nghe tiếng thét lác và tiếng gào ầm ĩ vang vọng từ góc vườn. Điều đó luôn ám ảnh vào tâm trí của đứa trẻ quá tuổi mười hai như cô.
Hôm nay nhân lúc ba mẹ đi vắng và không có ai quản, cô đã chạy khỏi đại sân và tiến ra sau nhà. Tiếng chi lặng đi nhiều, nắng đã bắt đầu gay gắt hơn và đám hướng dương đã ngả chéo. Những giọi mồ hôi lăn xuống cằm, những sợi tóc vàng ings ôm lấy khuôn mặt trắng trẻo của cô bé. Cô lặng yên nhấc nhẹ chân về phía cuối khu vườn và cố lắng nghe tất cả những gì đang chuyển động và tưởng như cô còn có thể nghe thấy cả tiếng lá xanh đang thở dưới trời. Nhưng rồi đột nhiên cái gì đã làm cô giật thót và ngã ngửa ra đất khiến chiếc váy ngắn màu đỏ hồng lấm đầy cát. Một tiếng ho sặc sụa thật nhiều và dài như người bị lao đánh thức định vị âm thanh trên tai người. Ho rất nhiều rất lâu, như đang càng ngày dồn dập một sự nguy hiểm sắp đến. Dương Diệc Nhiên đảo mắt xung quanh và dừng lại ở mọt tán cây lụp xụp góc vườn. Tán cây với những lá bơ to kềnh càng thế làm người ta khó phát hiện ra dưới đó có cái gì bí mật. Tim của cô bé như muốn nổ tung ra. Nó đập nhanh như chưa từng được đập vậy. Diệc Nhiên tiến dần về phía ấy và vén tán bơ ra tò mò xem xét.
-Trời ơi! Cái gì vậy..? - Cô ôm lấy khuôn miệng, khuôn mặt tái mét đi." Mình còn ngây thơ nghĩ rằng tiếng la đó là do tưởng tượng, hóa ra là có cái gì lạ trong này..." - cô nghĩ.
Nó được khóa chặt bằng ba ổ khóa kín và nặng trịch. Cô gọi to bác Thành. Bác ấy chạy ra và hốt hoảng khi thấy đại tiểu thư đang đứng trước cánh cửa hầm.
- Bác Thành! Đây là cái gì? Ai giữ chìa khóa? Mở cánh của này cho tôi!
- À dạ, kho thóc thôi ạ, tiểu thư không vào đây được đâu...!
Nhìn sự hốt hoảng của người làm vườn cô đã hiểu ngay và phải bắt buộc dùng sự đe dọa:
- Một là bác nói thật cho tôi, hai là bác cầm chi phiếu và ra khỏi đây. Tôi không muốn nói nhiều đâu!
- Tôi...thưa tiểu thư...-Bác ấy ngập ngừng không muốn nói.
- Bác nói nhanh lên đi! Tôi không có thời gian!
-Chìa khóa ở chỗ tổ trưởng giúp việc ạ. Nhưng xin tiểu thư hãy giữ kín chuyện này dùm tôi với ạ!
Cô chưa hiểu gì lắm:- Tại sao chứ?
- Bà chủ bắt tôi và mọi người không được cho cô và thiếu gia biết chuyện này, nếu không cũng sẽ bị đưa xuống đó ngay lập tức...-Bác Thành đã lộ rõ sự sợ hãi của mình- Ngay cả con gái tôi cũng sẽ bị...
Trong căn hầm, Dương Lăng Sở cũng đã nghe hết được câu chuyện đó. Cậu chẳng hi vọng gì khi cô tiểu thư kia mở được cánh cửa này ra cả. Trong suy nghĩ bây giờ đối với cậu, một khi người nhà họ Dương đối xử tệ vói cậu ấy có nghĩa là cả nhà Dương gia cũng sẽ như vậy. Cậu ngồi bó gối lặng thinh, một phần cậu hơi sợ sệt và hồi hộp, không biết sau khi mở cánh cửa này, cậu sẽ bị hành hạ theo cách nào. Áp than nóng vào người, quất roi đinh, trói vào cột và bị đánh, hay chui xuống hố chuột?
Tất cả cậu đều đã trải qua, nó như một cơn ác mộng kinh hoàng hơn cả khi ta cố níu lấy tảng đá lúc sắp rơi xuống vực. Cái này có thể hiểu rằng cuộc đời của Lăng Sở là sống không bằng chết. Cậu ngồi gần cánh cửa thêm chút và nghe thấy tiếng của Dương Diệc Nhiên:" Đêm nay không cho người đó đi vác gạch cho lão Nghiêm nữa, có thể bảo xin nghỉ cho tôi, bác chuẩn bị cho tôi vài thứ này nhé..." . Sở không thể nghe rõ phần tiếp theo được nữa. Cậu thϊếp đi...
Căn phòng hào nhoáng bóng bẩy với hàng chục poster khổ lớn, những tủ quần áo kềnh càng, những thú chơi đồ cổ làm chướng mắt của Diệc Nhiên. Cô nhìn cái đồng hồ la mã trước cửa sổ. Nó nhích từng chút một đến hơn 1 giờ sáng... Súng thuốc mê! Một ý tưởng tuyệt vời cho một điệp viên nữ xuất sắc. Nhưng tiểu thư Dương gia không ác đến thế. Cô dùng khí gây mê ru ngủ tất cả những người hầu đang còn thức, đặc biệt là mụ béo này phải dùng liều cao mới ổn. Cô vào phòng bếp lấy chiếc hộp đựng đồ-ăn riêng khi đi picnic của mình và bỏ vào đó một vài bánh cupcake và lẻn ra ngoài qua đường cửa sau. Chìa khóa đã sẵn trên tay sau khi lấy được từ đai quần mụ béo. Cô tiến về căn hầm, hồi hộp mở cánh cửa ra và..."CỐP!". Một miếng bát vỡ lao thẳng về phía cạnh cửa hầm một cách quyết liệt.
- Tránh ra các người đừng lại đây! Đừng đánh tôi! Tôi không làm gì hết! Đừng đưa tôi đi!!!
Ánh đèn chiếu thẳng vào mặt cậu. Lăng Sở lấy hai cánh tay che kín mặt lại vẻ hoảng hốt. Nhiên lâm vào thế khó xử. Cô bò vào trong và đóng vội cửa lại, ra hiệu cho người trong hầm:
-Đừng hoảng loạn! Anh bình tĩnh lại đi! Nếu người ta dậy thì toi đấy!
-Cô muốn đưa tôi đi đâu? Cô muốn cái gì!!?- Cậu vẫn chưa hoàn hồn.
Diệc Nhiên nhìn cậu bằng đôi mắt đượm buồn. Cái đau đớn trên cơ thể và thiếu đi sự bảo vệ đã làm cậu không còn niềm tin vào bất cứ ai nữa.
-Anh là ai? Tại sao lại bị nhốt ở đây? Có thể chia sẻ cho tôi biết được không?- Diệc Nhiên dựng đèn pin lên trần hầm làm cả căn hầm sáng lên như dùng đèn sợi đốt.
-Tôi có thể nói sao? Cô quan tâm kẻ rách nát như tôi làm gì?- cậu dằn từng tiếng.
- Cả gia đình đã giấu tôi điều này và tôi không biết có sự hiện diện của anh trong nhà tôi. Họ hoàn toàn không cho tôi ra ngoài vườn. Tôi trở về đây đã ba tháng và...
-Đừng nói nữa, tôi không muốn tin không muốn nghe, cô ra khỏi đây ngay !
Cô bé buồn chán với tình cảnh của Lăng Sở. Vết thương của cậu còn rớm máu. Nhiên lôi mấy miếng băng mà thuốc muối ra, dùng tay phủi sạch đất góc tường, cởϊ áσ khoác ra và cuộn tròn như chiếc gối.
-Anh dựa vào đây nhanh đi!
- Cô tính bày trò gì trong này sao?
- Nếu anh không nằm, tôi sẽ kêu người vào đây.- Dương Diệc Nhiên ánh lên cái nhìn nham hiểm cô học được trên mấy bộ phim truyền hình từng xem lướt qua.Lăng Sở di dự một lúc, cuối cùng cậu cũng bình tĩnh lại đôi chút.
- Nào dựa vào đây. Tôi sát trùng vết thương cho anh.
Như một đứa trẻ, cậu dựa vào tường nhưng cố né cái áo.
- Tôi sẽ bị đánh nếu tôi làm bẩn cái áo của cô phải không?
- Đây là áo của tôi, không phải của bọn người đã hành hạ anh đâu mà lo. Mau dựa vào đi.
Cô thấm nước muối vào khăn tay và nhẹ nhàng thấm lên những chỗ bị thương ở cánh tay và khuôn mặt của cậu:
-Anh bị thương nặng lắm, tôi sẽ băng bó cho anh và giúp anh tắm rửa sạch sẽ hơn, hiểu chưa?
- Cái gì!? Tắm... Cô là mẹ tôi hả!?- Mặt đỏ lên, cậu cãi bằng giọng ấp úng.- Nói cho cô biết, đồ trẻ con như cô không đủ tầm chăm sóc cho tôi đâu hiểu chưa!
- Anh ngoan ngoãn im lặng một chút đi!- Ánh mắt của Dương Diệc Nhiên trông không bỡn cợt chút nào-Anh mà cựa quậy là đau đấy.
Lăng Sở đành phải ngồi im theo lời cô."Hình như người này không đáng ghét như mình tưởng"- Sở nghĩ. Cô bé chạy vào nhà bếp, lấy đá chờm vào khăn lạnh và trở vào hầm kia, chườm vào những vết bầm tím trên trán và cổ chân. Lăng Sở không nói gì, chỉ cắn chặt môi chịu đau, mắt cậu nhắm nghiền lại.
- Anh đau hả? Sao không nói với tôi?
- Tôi là con trai, tôi chịu được...Aii!- Cậu nhăn mặt.
Lần đầu tiên sau những ngày tháng bị ghẻ lạnh hắt hủi, để lại những vết hằn đau đớn, giờ đây lại có người sẵn sàng hàn gắn vết thương ấy cho cậu." Không phải là mình ghét cô ấy, nhưng mình cũng không thích cô ấy. Tình hướng gì thế này? "- Lăng Sở bối rối nghĩ không ra.
- Rồi! Ok rồi đó!- Diệc Nhiên lau mồ hôi trên trán.- Bây giờ anh có thể cho tôi biết anh là ai rồi chứ? Và lí do anh bị nhốt tại đây là như thế nào.
Lăng Sở ngửa mặt nhìn cô như muốn nói gì đó... Nhưng rồi cậu lại quay đi làm lơ câu hỏi ấy. Dường như tâm trí nặng trĩu sự tăm tối u uất đã ngăn cản cậu với tấm lòng của bất kì ai. Dương Diệc Nhiên cũng sớm thấu được điều đó qua hành động của cậu.
-Anh vẫn đề phòng tôi sao?
Cậu không nói gì, mắt đảo về một góc của căn phòng.
- Sẽ đỡ ngượng ngùng trong cách xưng hô nếu tôi biết tên tuổi của anh.
Sở nghe vậy, ngập ngừng một chút và lướt ngón tay lên mặt đất bụi bẩn những chữ để cô nhìn.
-À, "Dương Lăng Sở"! Anh 14 tuổi hả?
- Tôi được mẹ nhặt về từ trại trẻ mồ côi năm 3 tuổi và cùng bà làm giúp việc cho nhà cô. Phu nhân đã hứa lo phí nuôi nấng dạy bảo cho tôi. Do bị mắc bệnh ung thư phổi mà mẹ tôi đã mất. Tôi ở lại đây và dần biến thành kẻ làm cho nhà cô.
Dương Diệc Nhiên im lặng như tờ, không biểu cảm gì.
-Câu chuyện của tôi có vẻ nhàm chán quá nhỉ? Nhưng không sao, tất cả qua rồi. Cuộc sống rách nát này của tôi đến đâu cũng được. Chắc cùng lắm chôn xác trong căn hầm này với lũ chuột thôi.- Cậu xoa vết bỏng do bị cháy than trong lần bị bà phu nhân hành hạ.- Tôi quen với nó rồi.
Tưởng rằng cậu đang tỏ vẻ nghênh ngang với biểu cảm mặc sự đời nhưng ít ai mà biết nó chua chát đến mức nào.
-Anh nghĩ sao về cái mà giới thượng lưu gọi là những con người phế vật?- Cô cười khổ nhìn thẳng vào mắt Lăng Sở.
-Đơn giản. Giống công cụ của họ thôi, bất hạnh cả.
Khóe mắt cô cay cay. Dòng lệ bắt đầu chảy dài làm ướt hai hàng mi và gò má hồng của vị tiểu thư. Nhưng cô cố gắng nhịn khóc một cách tốt nhất có thể. Cô nở một nụ cười với chàng trai:
-Anh có muốn tôi kể cho anh một câu chuyện không?
- Hả, kể gì?
-Một người khi sinh ra đã bị chính cô ruột đánh tráo về tay kẻ xấu để tống tiền. Người đó được nhận nuôi vào một gia đình tưởng như ôn hòa nhưng thực chất là người đó đã rơi vào một vòng địa ngục. Họ chỉ yêu thương qua loa cho lấy lệ rồi thì bắt đầu ghẻ lạnh người đó dần dần. Người đó bị hành hạ cho đến nỗi lâm bệnh nặng vẫn bị bắt ra đường bán hàng. Ai qua đường cũng nhìn thấy người tội nghiệp đó nhưng lại không muốn giúp đỡ. Họ chỉ nhìn quanh bối rối mà xì xào với nhau rằng:" Đứa trẻ này tội nghiệp quá"," ai cưu mang nó đi". Rồi được vài phút họ lại rảo bước nhanh, tránh khỏi cái người ấy. Người đó đã tuyệt vọng tới mức đi đến đường cùng. Thế là người đó đành cứa cánh tay tự tử. Lạ thay khi tỉnh dậy lại thấy mình đang trong một căn phòng bệnh viện. Một cô gái nhỏ nhà giàu đã cứu sống người đó. Nhờ tình bạn nảy nở, người đó đã tìm lại được nguồn sống cho chính mình, thậm chí tìm được cả cha mẹ ruột, từ đó người ấy đã mang câu chuyện của mình và mong rằng có thể đem lại nguồn sống cho những người nghèo khổ khác.
Câu chuyện này làm cậu nửa tin nửa ngờ." Nếu người này có thật, chắc chắn họ còn trải qua những gì đau khổ hơn mình."-cậu nghĩ.
-Người đó có thật?
-Phải
- Người đó là ai vậy, tôi không tin lắm về câu chuyện này.
Diệc Nhiên lắc đầu cười dài:
- Anh muốn gặp người đó? Anh muốn họ trao cho anh một nguồn sống. Tất nhiên tôi sẵn sàng làm như vậy.
-Cô á? Làm sao mà được.
Lăng Sở hoang mang với thái độ ấy của tiểu thư. Não cậu như xoắn lên và cậu chỉ biết chờ phản ứng của Nhiên mà thôi.
-Người đó...đang ngồi trước mặt anh. Anh có tin không?
Sở ngẩn người ra như bị sốc, cậu tỏ ý muốn cố không tin tưởng cô ấy. Nhưng khi nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay phải của Diệc Nhiên, cậu cuối cùng cũng không phủ nhận sự thật nữa.
- Cô... từng như tôi á?
-Ừm! Nhưng nhờ ân nhân của tôi năm đó mà tôi mới tìm lại hạnh phúc của cuộc sống mình. Anh có thể có quyền được căm ghét, có quyền được yêu quý nhưng hãy làm đúng với sự thấu hiểu. Tôi biết anh rất tuyệt vọng và hận thù những trò ghẻ lạnh của gia đình tôi nhưng tôi khác họ, tôi cũng ghét những việc bạo hành đó.
Lăng Sở cúi gằm mặt xuống, mái tóc đen bóng che khuất khuôn mặt cậu làm người ta không thể thấy được cậu lúc này như thế nào.
- Cô... ghét tôi không?
Dương Diệc Nhiên nói chắc như đinh đóng cột:
-KHÔNG!? TẤT NHIÊN LÀ KHÔNG RỒI! Tôi có thể lấy vật này ra để đảm bảo với anh, ngay trong căn hầm này!
Nói đoạn cô rút từ trong túi ra một mảnh sành nhỏ được bọc kĩ trong túi vải nhỏ. Cậu sững sờ khi nhìn tiểu thư dùng mảnh sành đó siết mạnh vào tay một phát. Máu túa ra từng chút một...
-Đây! Nhớ kĩ tôi không hề ghét anh nhé! Tôi sẽ như bạn tôi, sẽ trao cho anh nguồn sống thực sự! Tin tôi chứ?
- Cô đưa tay đây!- Nói đoạn cậu kéo tay Diệc Nhiên lại.- Tiểu thư cô không thể để mọi người nhìn thấy cô bị thương được!
Cô dằng tay khỏi Dương Lăng Sở:
- Anh chưa tin tôi!!!
- Được rồi tôi biết rồi, tôi biết rồi, tôi tin cô được chưa!?Đưa tay cô đây! - Cậu trả lời coi như xong chuyện. Sở đảo mắt khắp căn hầm như tìm tòi thứ gì đó rồi tiện tay giăng hết sức xé cái áo của mình ra một mảnh vải dài, cuốn vào tay cho cô nhằm cầm máu. Một tình bạn lần đầu tiên nảy nở trong căn hầm tưởng như tăm tối thực sự, tương lai sau này của họ rất đáng mong chờ đấy...
Tiếng chuông điện thoại reo lên, dì Trương nhấc máy. Từ đầu dây bên kia vọng lại một giọng nói quen thuộc.
- Alo!
- Bà... bà chủ!
- Ừm, chuyển máy cho con gái bảo bối của tôi đi.
- Vâng bà chủ. Tiểu thư đang trong thư phòng, tôu sẽ kêu cô ấy ngay ạ!- Bà gọi với về phía thư phòng- Thưa tiểu thư, phu nhân gọi cho cô ạ!!!
Dì Trương đã mắc một sai lầm mà đáng ra không nên phạm phải. Tiếng thét lớn hung dữ của một nhất phẩm phu nhân rồ lên chói tay như thiêu tan xương một người:
- NÀY BÀ KHÔNG CÒN PHÉP TẮC HẢ!!? TẠI SAO DÁM GỌI VỚI TIỂU THƯ BẢO BỐI CỦA TÔI NHƯ GỌI MẤY TIỆN NHÂN NGHÈO NÀN BÁN RONG NGOÀI CHỢ TRỜI VẬY !!!? BÀ THẤY CUỘC ĐỜI HƠI DÀI PHẢI KHÔNG!!?
-Mẹ!- Giọng nói điềm tĩnh vọng lại.
-A con gái!- Phu nhân lật mặt như bánh tráng.- Ở nhà có khỏe không con, có ngoan không con, có ai bắt nạt không con, đã học bài nghiêm chỉnh chưa con?
- Dạ rồi ạ! Tát cả đều ổn ạ!- Cô vẫn đáp lại một cách lơ là vì cô thực sự không để ý đến mẹ mà là dì Trương.- Mẹ à, dì trương đang bận làm bánh táo, dì ấy rất bận nên bất đắc dĩ phải làm như vậy. Mẹ đừng trách dì ấy.
Bà phu nhân mủi lòng chiều ý con:
- Ừ được. Mẹ đồng ý với con được chưa?
- Vâng, mẹ gọi cho con có chuyện gì vậy ạ?
- Chuyến công tác của ba mẹ bị gặp sự cố nên chắc phải hơn 1 tháng mới về được, con và Tiểu Phong qua Paris với ba mẹ nhé.
- Mẹ à con không đi, con sẽ nhờ Quản gia Lưu đưa Phong Phong đi sang đó với mẹ.- Và cô dập máy. Thật vui sướиɠ thế nào khi một ý tưởng hay ho tuyệt vời mới lóe lên trong đầu cô bé. Cô sẽ có thời gian để chăm sóc cho Dương Lăng Sở và nếu may mắn hơn thế sẽ tìm thấy ba mẹ ruột của cậu.
(Tôi sẽ chỉ tóm tắt những chi tiết chính về nhân vật sau đây để toàn tâm lực vào phần độc giả mong đợi nhất, mong các độc giả hiểu cho)
Diệc Nhiên cho những người hầu trong nhà nghỉ việc 5 tuần và chỉ còn bác Thành và dì Trương muốn ở lại. Họ cùng Diệc Nhiên và Lăng Sở đi sửa soạn và tham quan khắp thành phố, cùng nhau học hành ăn uống. Một lần khi đi siêu thị, Lăng Sở vô tình va phải một người đàn ông cao lớn và một phu nhân xinh đẹp. Họ là những bậc quý nhân trong giới thượng lưu, sở hữu tập đoàn giải trí lớn nhất châu Á. Trước đây 14 năm do hoàn cảnh đã phải bỏ rơi con trai vào trại nuôi dưỡng trẻ mồ côi và đang mong tìm tung tích của con. Trước nét mặt giống hệt nhau của người chủ tịch họ Lục và Lăng Sở, họ đã xét nghiệm ADN và thành công đoàn tụ gia đình của mình. Dương Lăng Sở giờ đây trở thành Lục Lăng Sở, người thừa kế hợp pháp cho tập đoàn Lục Thị. Cậu từ biệt Dương gia và rời đi vối gia đình của mình. Căn hầm cũng từ đó trỏ về vai trò kho thóc. Nhưng một năm sau đó, Dương phu nhân mắc bệnh máu trắng và chết, Dương lão lấy về một người phụ nữ trẻ là ảnh hậu quốc tế. Bà ta trở thành mẹ kế của Diệc Nhiên và Bảo Phong, thậm chí còn mang theo một đứa con gái đỏng đảnh ghê tởm. Bà ta chính là Mân Hi, lúc nào cũng chỉ ham muốn sắc đẹp của chính bản thân, tự tiện vay thế chấp khắp nơi, kí hợp đồng với các công ty ma, thậm chí dấu diếm quỹ đen cho con gái riêng của mình. Dương gia vì thế mà tiêu tán, lâm vào bờ vực phá sản. Dương thiếu lưu lạc nước ngoài còn nữ chính sang thành phố A tìm việc khởi nghiệp. Tương lai sau này không ai biết trước....