Chương 5: Ma Gia Tứ Tướng

• Giai Mộng quan •

- Ta mới là thiên hạ đệ nhất.

- Đệ nhất cái đầu huynh, ta mới là thiên hạ đệ nhất.

- Các đệ không cần dành nữa, đại ca đây mới là thiên hạ đệ nhất.

- Đại ca, huynh đừng ảo tưởng. Đệ mới là thiên hạ đệ nhất.

Trong bán kính 100m, ai cũng dễ dàng nghe được tiếng bốn vị tướng quân đang cãi nhau tranh giành vị trí thiên hạ đệ nhất. Và bốn vị tướng quân đó không ai khác chính là Ma gia tứ tướng.

Bọn họ chính là:

• Ma Lễ Thanh: có pháp bảo là kiếm Thanh Vân. Nếu dùng đến thì lửa và gió cùng nổi lên một lúc. Trong gió ấy có hàng vạn thanh gươm bay tua tủa, hễ gió bay đến đâu thì binh tướng thây nằm đến đấy. Còn lửa cháy đến đâu thì binh tướng chết thui đến đấy, không ai chữa nổi.

• Ma Lễ Hồng: có một pháp bảo gọi là Hỗn Nguyên Tán. Nó có kết đủ các thứ hạt châu dính chuyền với nhau. Lại còn có những hạt trân châu kết chuyền ra bốn chữ Trang Tải Càn Khôn. Chỉ cần giương ô là tối tăm trời đất, càn khôn chuyển động.

• Ma Lễ Hải: pháp bảo là đàn tỳ bà bốn dây. Bốn dây đàn chia ra: địa, thủy, hỏa, phong. Khảy lên ít tiếng thì gió, lửa nổi dậy như Thanh Vân kiếm.

• Ma Lễ Thọ có một con chuột trắng gọi là Hoa Hồ Ðiêu. Hễ quăng nó lên cao thì nó lớn bằng voi trắng, hóa ra hai cánh bay đi ăn thịt tướng binh. Hắn còn có tài dùng roi đánh trận.

[ Nguồn: Phong Thần Diễn Nghĩa ]

Giữa cuộc "đấu võ mồm" dành vị trí thiên hạ đệ nhất của bốn vị tướng quân thì có giọng nói của một cô nương chen ngang:

- Con mới là thiên hạ đệ nhất.

Cả bốn người quay sang nhìn cô nương ấy. Bọn họ không cãi nữa mà quay lại chụm đầu thảo luận với nhau.

Ma Lễ Thọ nói trước:

- Đệ có nên thả Hoa Hồ Điêu trực tiếp nuốt nó vào bụng để khỏi cái thói đi lung tung được không?

Ma Lễ Hải lắc đầu:

- Không được, dù gì nó cũng là con gái của chúng ta. Để ta dùng đàn tỳ bà bốn dây gảy vài cái thôi miên khiến nó mất trí nhớ luôn để khỏi ra ngoài chơi nữa.

Ma Lễ Hồng can ngăn:

- Vậy thì nó sẽ quên cả bốn người cha chúng ta luôn thì tính làm sao? Cứ để ta dùng Hỗn Nguyên tán tạo ra kết giới sấm sét nhốt nó vào trong là được.

Ma Lễ Thanh chen ngang:

- Ngộ nhỡ Song Nhi nhà chúng ta chạm vào thì làm thế nào? Cứ để ta dùng lửa của kiếm Thanh Vân khiến gương mặt nó trở nên xấu xí thì lúc đấy nó nào còn dám ra đường nữa.

Bốn người gật gù rồi cùng nhau cười lớn.

Song Nhi bất lực:

- Rốt cuộc thì con có phải con của các cha không thế?

Ma Lễ Thanh nói:

- Ai bảo con tối ngày cứ đi ra ngoài quậy phá lung tung.

Song Nhi cãi:

- Con đâu có phá làng phá xóm, lần này con đi làm công chuyện đàng hoàng.

Ma Lễ Thọ bĩu môi, bày ra vẻ mặt chán ghét:

- Con thì làm được cái gì?

Song Nhi lấy tấm lệnh bài trong người ra, khẽ hắng giọng:

- Ma gia tứ tướng nghe lệnh.

Ma gia tứ tướng thấy lệnh bài của Văn Trọng thì lập tức quỳ rạp xuống đất, cả bốn người đồng thanh:

- Ma gia tứ tướng có mặt.

Song Nhi khıêυ khí©h:

- Các cha thấy sao? Lần này biết sợ con rồi chứ?

Ma Lễ Hải không phục, nói:

- Bốn người cha bọn ta là nể Văn thái sư, chứ con nào có cửa. Nói đi, thái sư muốn căn dặn bọn ta điều gì?

Song Nhi nói:

- Lệnh cho Ma gia tứ tướng xuất binh thảo phạt Tây Kỳ.

Ma gia tứ tướng đồng thanh:

- Tuân mệnh.

Song Nhi đưa lệnh bài cho Ma Lễ Thanh rồi đỡ bốn người cha đứng dậy.

Ma Lễ Thanh nói với ba người đệ đệ:

- Nghe nói phía Tây Kỳ có một tên gọi là Khương Tử Nha, pháp thuật vô cùng cao cường. Bây giờ chúng ta cược đi, ai đánh bại hắn sẽ là thiên hạ đệ nhất.

Ba người kia đồng ý:

- Được, ai đánh bại Khương Tử Nha sẽ là thiên hạ đệ nhất.

Song Nhi chỉ biết thở dài bất lực. Bao năm nay bọn họ luôn dành vị trí thiên hạ đệ nhất, nhưng đánh qua đánh lại cũng chẳng có ai giành chiến thắng, chỉ biết cãi nhau chí chóe cả ngày làm nàng nhức cả đầu.

________________________________

• Tây Kỳ •

- Đố mọi người, năm con gà có tổng cộng bao nhiêu cái chân?

Hai ngàn binh sĩ ngồi đếm đếm một lúc thì có người xung phong trả lời:

- 10 cái chân.

An Nguyên vỗ tay khen ngợi:

- Giỏi, câu trả lời chính xác. Vậy khó hơn đi, hai con gà và bốn con chó có tổng cộng bao nhiêu cái chân?

Một vị tướng quân xung phong trả lời:

- 20 cái.

Vị tướng quân ấy chính là Trọng Hối - một người trong bát tuấn Tây Kỳ đang cùng An Nguyên huấn luyện binh mã.

An Nguyên vỗ tay khen ngợi:

- Chính xác.

Cô dùng phép viết lên trên không trung hai chữ "kê" và "cẩu" thật lớn, đủ để hai ngàn binh sĩ có thể nhìn thấy.

- Con gà và con chó viết như thế này, mọi người nhớ chưa?

Hai ngàn binh sĩ ghi ghi chép chép một hồi rồi đồng thanh:

- Đã nhớ.

Nhưng sao bọn họ lại đang ngồi đây đếm chân và viết chữ thế này?

Nhìn sang phía Lôi Chấn Tử ai cũng đang hừng hừng khí thế, tập luyện hăng say. Nhìn sang phía An Nguyên thì lúc nào cũng thấy bọn họ cười nói, chẳng mấy khi nghiêm túc, không biết đây là giờ luyện binh hay là giờ đố vui có thưởng hay là giờ dạy đọc sách viết chữ?

Lý do là bởi Vương An Nguyên không bao giờ làm khó binh sĩ của mình, tập luyện một giờ thì sẽ ngồi chơi mười phút để bọn họ thư giãn tinh thần, tiện thể chỉ cho bọn họ đọc và viết chữ luôn.

Về phía An Nguyên, cô coi trọng kĩ thuật hơn thể lực. Đến khi nào bọn họ thật tốt về phần kĩ thuật thì cô sẽ đẩy sang phía Lôi Chấn Tử để cậu ấy rèn thể lực cho binh sĩ.

Đang cười đùa vui vẻ thì có binh sĩ chạy vào báo:

- Vương tiên phong...

An Nguyên đáp:

- Có chuyện gì? Bên Triều Ca lại phái người đến thảo phạt chúng ta sao?

Binh sĩ kia gật đầu:

- Tiên phong An Nguyên, cách thành 30 dặm có khoảng ba vạn binh sĩ Triều Ca đang tiến đến đây.

An Nguyên hỏi:

- Chủ tướng của bọn họ là ai?

Binh sĩ lắc đầu:

- Thuộc hạ cũng không biết.

An Nguyên ra lệnh cho binh sĩ dưới trướng:

- Khẩn trương luyện tập, chúng ta lại sắp có một cuộc đại chiến.

Hai ngàn binh sĩ đứng dậy, đồng thanh:

- Đã rõ.

An Nguyên cùng bát tuấn lập tức chạy đi báo lại tin này cho Cơ Xương. Đến lúc nào không đến lại đến đúng lúc sư thúc cô không có trong phủ mới tức chứ.

Sau khi nghe An Nguyên báo cáo lại, Cơ Xương ra lệnh:

- Lệnh cho Cơ Phát làm chủ soái, sẵn sàng ứng chiến với quân đội Triều Ca. Các tướng còn lại chuẩn bị tinh thần sẵn sàng ứng chiến.

Cả đám chắp tay:

- Tuân mệnh.

______________________________________

Nhưng mãi đến một tháng sau đó vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ phía địch.

Cơ Phát sốt ruột:

- Rốt cuộc thì bọn họ muốn làm gì? Đóng quân ở ngoài thành ta suốt một tháng nay nhưng vẫn cứ im hơi lặng tiếng.

Lôi Chấn Tử nóng nảy:

- Nhị ca, cứ để đệ ra khiêu chiến bọn chúng.

Cơ Phát ngăn cản:

- Không được manh động, chúng ta vẫn chưa biết chủ tướng phía địch là ai. Hay cứ để ta đi điều tra thử.

An Nguyên ngăn cản:

- Nhị công tử, huynh là chủ soái nên không thể rời khỏi đây. Muội thành thạo bộ môn biến hoá, cứ để muội đi.

Cơ Phát gật đầu tán thành:

- Được, vậy muội nhớ cẩn thận.

An Nguyên khẽ cúi đầu chào mọi người rồi đằng vân đến doanh trại địch. Cô biến thành một binh sĩ bất kì đi quanh doanh trại Triều Ca dò la tin tức đồng thời xem chủ tướng phía họ là ai.

Đang mải ngó nghiêng thì cô nghe thấy tiếng cãi nhau ở cách đó không xa nên chạy đi xem thử.

Đến nơi, cô thấy bốn tên mặc áo giáp tướng quân đang cãi nhau um xùm.

An Nguyên lẩm bẩm:

- Gì đây? Tứ Thánh "taobao" à?

Bốn người đó không ai khác chính là Ma gia tứ tướng. Mỗi người bọn họ có một màu tóc khác nhau, vẻ ngoài trông khá kì quặc nên nhìn cũng chẳng khác Tứ Thánh là bao.

Cãi nhau một hồi rồi bốn người họ quay ra đánh nhau. An Nguyên đứng một chỗ cười gượng:

- Thế này thì chúng ta không cần đánh cũng thắng rồi.

Đã mất công đến đây rồi thì phải cho bọn họ "sợp rai" một chút mới phải. Nói là làm, An Nguyên tìm đến kho lương của bọn họ, cô vốn định dùng một mồi lửa đốt sạch chỗ ấy nhưng lại sợ lãng phí. Bảy mươi hai biến phát huy tác dụng, cô dùng phép thu nhỏ nửa số lương thực của bên địch lại để cho dễ đem đi. Còn một nửa cô để lại cho bọn họ tiếp tục cầm cự thêm vài ngày nữa.

Làm chuyện xấu xong, An Nguyên đằng vân trở về Tây Kỳ báo cáo sự tình. Thể lực của cô đúng là không tầm thường, lại có thể mang cả vài tấn gạo đi một quãng đường xa như vậy. Thật đáng nể phục.

Ma gia tứ tướng đang đánh đấm hăng say, đột nhiên có một binh sĩ hét lớn:

- Không xong rồi, lương thực của chúng ta bị mất một nửa rồi.

Bốn người nhận ra sự tình nên chạy đến kho lương kiểm tra thử. Đúng như binh sĩ kia nói, kho lương của họ đã hao mất một nửa.

Ma Lễ Thọ gằn giọng:

- Chắc chắn là bọn người Tây Kỳ làm. Nhưng bọn chúng đến đây từ lúc nào sao chúng ta lại không biết?

Ma Lễ Thanh ra lệnh:

- Toàn binh sĩ nghe lệnh, ngày mai chúng ta sẽ tấn công Tây Kỳ, phải đánh nhanh thắng nhanh. Biết chưa?

Toàn bộ binh sĩ đồng thanh:

- Đã rõ.

_____________________________________

• Tây Kỳ •

Trên đường trở về, An Nguyên bắt gặp một cô nương cứ núp núp ló ló ở ngoài cổng thành, trông rất khả nghi. Hành vi của nàng ta hiện tại chẳng khác cô lúc vừa rồi là bao.

Vương An Nguyên đáp xuống trước mặt cô nương kia, hỏi:

- Cô là ai?

Nàng ta liếc xéo cô:

- Tại sao ta lại phải trả lời cho cô biết?

Con nhỏ này, thật sự là muốn ăn đòn mà. Chất giọng của cô ta không giống người Tây Kỳ bọn họ, chắc chắn là gian tế Ma gia tứ tướng phái sang.

An Nguyên giữ chặt vai cô ta, nói:

- Cô chắc chắn là gian tế, ta phải bắt cô về cho nguyên soái trị tội.

Cô ta dùng lực hất tay Vương An Nguyên ra. Hai cô nương bọn họ xông vào đấu phép trước cổng thành Tây Kỳ.

Đấu được vài chiêu, Vương An Nguyên cười khẩy, nói:

- Biết được vài chiêu lùa gà mà dám đấu với bà cô đây. Được rồi, lâu rồi chưa được vận động tay chân, hôm nay coi như ngươi xui xẻo.

Đánh được ít hiệp, nàng ta đã bị Vương An Nguyên đả thương.

An Nguyên trói nàng ta lại rồi đem vào thành.

Khi thấy Vương An Nguyên quay lại, Cơ Phát hỏi:

- Muội điều tra thế nào rồi? Chủ tướng phía địch là ai?

An Nguyên đáp:

- Muội nghe nói chủ tướng bọn họ là Ma gia tứ tướng. Nhưng huynh yên tâm, muội nghĩ chúng ta không cần đánh cũng đủ thắng rồi.

Cơ Phát hỏi:

- Tại sao muội lại nói như thế?

An Nguyên kể hết lại những chuyện mình đã nhìn thấy, còn diễn lại cảnh bốn người kia cãi nhau, vừa kể vừa minh họa. Cả đám cười như được mùa.

Cơ Phát nói:

- Tuy là như vậy nhưng cũng ta cẩn thận vẫn hơn.

An Nguyên nói tiếp:

- Còn nữa, trên đường muội về có gặp một người rất khả nghi.

An Nguyên cho người dẫn cô nương kia vào hỏi tội.

- Nhị công tử, cô nương này ở ngoài cổng thành của chúng ta cứ rình mò mãi, cô ta còn biết pháp thuật. Chắc chắn là gian tế.

Nàng ta lắc đầu:

- Tôi không phải gian tế.

Cơ Phát ra lệnh cho Na Tra cởi trói, hắn hỏi:

- Cô nương, cô thật sự là được Triều Ca phái qua theo dõi chúng tôi sao?

Nàng ta lắc đầu:

- Tôi không phải.

Cơ Phát hỏi tiếp:

- Vậy tên của cô là gì?

Nàng trả lời:

- Tôi tên là Song Nhi.

- Nhà của cô ở đâu?

Song Nhi đưa tay lên giả vờ chấm nước mắt, tỏ ra vẻ yếu đuối:

- Tôi không có nhà. Tôi nghe nói Triều Ca muốn thảo phạt Hầu gia nên muốn giúp chút sức mọn. Ai ngờ lại bị coi là gian tế.

Song Nhi diễn xuất cũng giỏi đấy nhưng mà làm sao qua mắt An Nguyên được. Tuy ăn mặc không quá sang trọng nhưng chất vải của bộ quần áo nàng ta đang mặc còn tốt hơn của cô nhiều lần. Nhìn cây trâm trên đầu của nàng ta xem, nó được làm từ bạc trắng, còn có hoạ tiết hoa đào rất tinh xảo. Nhìn xuống đôi giày xem, giày trắng tinh không dính chút bụi. Chắc chắn nàng ta phải là tiểu thư con nhà quyền quý, lại nói bản thân không có nhà, ai mà tin chứ.

Cô liếc sang nhìn Cơ Phát. À không, có cái tên khờ này tin nàng ta. Nhìn cái ánh mắt của hắn kìa, chắc chắn là trúng tiếng sét ái tình của con nhỏ này rồi. Mà hình như nàng ta cũng chẳng khác Cơ Phát là bao. Hai đứa chưa chăm chi đã trúng tiếng sét ái tình của đối phương, biết phải làm gì ngoài việc tác hợp cho đôi trẻ đây.

An Nguyên lên tiếng:

- Nhị công tử, nếu nàng ta không có nhà cũng không có người thân thì cứ để cô ta làm chân sai vặt của doanh trại chúng ta đi. Đằng nào chúng ta cũng đang thiếu người mà.

Song Nhi lườm cô một cái, rõ ràng cô ta đang cố tình trêu chọc nàng. Nhưng như vậy cũng tốt, nàng có thể ở đây thám thính tin tức giúp các cha sớm ngày đánh bại Tây Kỳ.

Cơ Phát hỏi nàng:

- Ý của cô thế nào?

Song Nhi đáp:

- Đa tạ nhị công tử thương xót.

An Nguyên khoanh tay nhìn cô nương trước mặt, con nhỏ này có lẽ chạc tuổi cô. Thôi thì nhân tiện đang không có việc gì làm, trêu chọc nàng ta một tí cho bớt rảnh rỗi cũng được.

Hôm sau, Ma gia tứ tướng kéo quân đến ngoài thành Tây Kỳ chỉ đích danh Khương Tử Nha và Hoàng Phi Hổ ra ứng chiến.

Nhưng hiện tại Khương Tử Nha không có ở đây nên Cơ Phát dẫn đầu 3000 binh mã ra ngoài thành. Còn Hoàng Phi Hổ, Vương An Nguyên, Na Tra, Lôi Chấn Tử và Võ Cát theo sau.

Ma Lễ Thanh khi nhìn thấy Hoàng Phi Hổ liền quát lớn:

- Ngươi là cái thứ bất trung bất nghĩa, nhà họ Hoàng ngươi vốn là hoàng thân quốc thích được biết bao đặc ân của đại vương. Nhưng ngươi lại vì mấy ả đàn bà mà đầu quân cho Tây Kỳ, nào có đáng mặt anh hùng.

Võ Thành vương đáp:

- Đại vương ham mê tửu sắc, nghe lời nịnh thần hãm hại tôi trung. Bản thân tôi đã hết lòng hết dạ vì người, vì Thương triều nhưng Đế Tân nghe lời Đát Kỷ hãʍ Ꮒϊếp thê tử tôi, gϊếŧ chết muội muội tôi còn gϊếŧ chết cả đứa con trong bụng muội ấy. Người xưa có câu "hỗ dữ không ăn thịt con", nhưng đến cả con mình mà đại vương còn gϊếŧ thì chúng tôi như thế nào?

Vương An Nguyên chen ngang:

- Nè, vậy các ngươi nói xem Đế Tân có cái quái gì để Phi Hổ thúc phải trung thành? Không phải các người cũng chỉ theo lệnh của Văn thái sư mới đến đây sao?

Ma gia tứ tướng cứng họng, họ nhìn nhau mà chẳng nói được lời nào.

Ma Lễ Thọ thẹn quá hoá giận, quát lớn:

- Nhóc con, ngươi là ai mà dám ở đây phát ngôn ngông cuồng?

An Nguyên đáp:

- Ngọc Tuyền sơn, Kim Hà động, tôi là đệ tử duy nhất của Ngọc Đỉnh chân nhân, Vương An Nguyên.

Ma Lễ Thanh vuốt râu:

- Thì ra ngươi chính là cái người mà người ta gọi là thần đồng đây sao?

Ma Lễ Hải cười lớn:

- Để ta xem thần đồng Xiển giáo có lợi hại như lời đồn hay không.

Nói rồi hắn cầm giáo xông lên, Vương An Nguyên thúc ngựa lao tới.

Ma Lễ Thanh cầm kiếm xông tới cũng bị Na Tra chặn lại.

Ma Lễ Hồng cầm kích xông vào, Lôi Chấn Tử cùng gậy phong lôi lao ra ứng chiến.

Ma Lễ Thọ cầm roi định đánh lén thì có người cầm giáo chặn lại, người đó là Võ Cát.

Tám tướng đánh nhau một trận tưởng là bất phân thắng bại nhưng không may Võ Cát đã bị Ma Lễ Thọ đả thương. Võ Cát ngã khỏi ngựa, Ma Lễ Thọ giương kiếm định đâm hắn.

Thấy tình thế nguy cấp, Na Tra liền quăng vòng Càn Khôn tấn công Ma Lễ Thọ, cứu Võ Cát một mạng.

Ma Lễ Hồng thấy thế liền mở cây dù Hỗn Nguyên thu vòng Càn Khôn vào trong.

Na Tra thấy thế thì tức lắm, cậu liền quăng yếm Hỗn Thiên định trói Ma Lễ Hồng lại nhưng rồi yếm cũng bị Ma Lễ Hồng lấy mất. Cả Lôi Chấn Tử và Võ Cát đều lấy pháp bảo giúp Na Tra nhưng rồi cũng bị dù Hỗn Nguyên thu vào hết thảy.

Riêng chỉ có Lạc Lạc của An Nguyên là không sao. Ma Lễ Hồng cũng lấy làm lạ nhưng rồi lại bỏ qua.

Thấy tướng nhà Chu thất thế, Ma Lễ Thanh dùng kiếm Thanh Vân chém vài phát, gió mây nổi lên mù mịt, gươm kiếm bay rợp trời.

Ma Lễ Hồng rung rinh dù Hỗn Nguyên vài cái, tức thì trời đất tối tăm, sấm chớp kinh hoàng.

Ma Lễ Hải gảy đàn tì bà vài nốt, binh sĩ Tây Kỳ hễ ai nghe phải là tai chảy máu không thôi.

Ma Lễ Thọ thả Hoa Hồ Điêu từ trong túi gấm đeo bên hông, con chuột trắng ấy biến lớn như con voi, nanh dài móng sắc, xông tới ăn thịt binh tướng.

Vương An Nguyên lùi lại, cô tạo ra bức tường phép lớn bảo vệ quân đội Tây Kỳ, Lôi Chấn Tử, Na Tra, Hoàng Thiên Hoá, Võ Cát đứng bên cạnh trợ lực.

Ma Lễ Thanh cười lớn:

- Không hổ danh là "thần đồng", có thể chống chọi lại với cả bốn người bọn ta, quả là danh xứng với thực.

Vương An Nguyên cười lớn, đáp:

- Vậy thì vị trí thiên hạ đệ nhất phải nhường lại cho tôi rồi.

Ma Lễ Thanh cau mày, hỏi:

- Ngươi đã đánh cắp một nửa quân lương của bọn ta?

An Nguyên đáp:

- Tiện tay thôi.

Ma gia tứ tướng thấy thái độ hống hách này của cô thì vô cùng tức giận, nhưng hiện tại cũng chẳng thể làm được gì.

An Nguyên cho lệnh rút quân trước còn bản thân cùng với bọn người Na Tra từ từ lùi lại, đến khi binh sĩ đã lui vào thành hết thì cô và bọn họ mới hoá hào quang bay vào trong thành.

Ma gia tứ tướng biết bản thân không thể làm gì hơn nên cho lệnh rút quân trở lại doanh trại bàn bạc kế hoạch tác chiến.

Sau khi rút binh vào thành và chắc chắn rằng phe địch đã rời đi, Cơ Phát và mọi người vào đến sảnh chính và báo cáo sự việc với Cơ Xương.

Nhìn nét mặt ủ rũ của Na Tra và Lôi Chấn Tử, Tử Nha an ủi:

- Ta sẽ tìm cách lấy lại binh khí cho các con.

An Nguyên đưa ý kiến:

- Sư thúc, con nhớ hết đường đi trong doanh trại địch, hay là cứ để con đi trộm về.

Tử Nha ngăn cản:

- Không được manh động, lần trước con vào doanh trại Triều Ca cướp mất nửa số lương thực của họ, chắc chắn bây giờ họ sẽ đề cao cảnh giác hơn.

Mọi người gật đầu đồng tình.

Mã Hồng khuyến khích mọi người:

- Mấy đứa không cần lo, nếu bọn chúng dám đến đây thì sư thúc mẫu của các con sẽ đánh bọn chúng tơi bời hoa lá để trả thù cho mấy đứa.

Đám nhóc đồng thanh:

- Dạ.