Ba tháng sau, được sự đồng ý của Võ vương, Khương Tử Nha nhận ấn soái cùng các tướng lên đường chinh phạt Thương triều.
Các tướng Tây Kỳ gồm:
Hoàng Thiên Hóa là tiền tiên phong.
Vương An Nguyên, Diệp Phong làm hữu tiên phong.
Na Tra làm tả tiên phong.
Lôi Chấn Tử làm hậu đội.
Nam Cung Hoát, Thổ Hành Tôn, Trịnh Luân làm chức đốc lương.
Các tướng Tây Kỳ còn lại là: Dương Tiễn, Võ Cát, Hoàng Phi Bưu, Hoàng Phi Báo, Hoàng Minh, Châu Kỷ, Long Hoàn, Ngô Khiêm, Hoàng Thiên Tước, Hoàng Thiên Lộc, Hoàng Thiên Tường, Tân Miễn, Thái Ðiền, Hoàng Yên, Kỳ Công, Doãn Công, Ðặng Cửu Công, Thái Loan, Ðặng Tú, Trịnh Thăng, Tô Diệm Hồng, Triều Ðiền, Triều Lôi, Hồng Cẩm, Quý Khương, Tô Hộ, Tô Toàn Trung, Triệu Bính, Tôn Tử Võ, Long Cát công chúa, Đặng Thiền Ngọc.
Ngoài các tướng ấy còn có Tứ Hiền và Bát Tuấn:
Tứ hiền là: Châu Công Tráng, Triệu Công Thích, Mao Công Toại, Tất Công Cao.
Bát tuấn là: Bát Ðạt, Trọng Hối, Quý Tòa, Bá Hoát, Thục Dạ, Quý Hoa.
Bát tuấn gồm có tám người, nhưng đã mất hết hai nay chỉ còn sáu.
Và hai mươi vị điện hạ con Văn Vương là:
Cơ Thúc Khiên, Cơ Thúc Khôn, Cơ Thúc Khương, Cơ Thúc Chánh, Cơ Thúc Khải, Cơ Thúc Ðảng, Cơ Thúc Nguyên, Cơ Thúc Trung, Cơ Thúc Liêm, Cơ Thúc Ðức, Cơ Thúc Mỹ, Cơ Thúc Kỳ, Cơ Thúc Thuận, Cơ Thúc Bình, Cơ Thúc Quảng, Cơ Thúc Trí, Cơ Thúc Dõng, Cơ Thúc Kỉnh, Cơ Thúc Sùng, Cơ Thúc An.
Võ vương ngự giá thân chinh, việc nước để lại cho Hoàng Cổn xử lý.
Trên đường hành quân đi qua Kim Kê lĩnh, Tây Kỳ đã thu thêm được Ngụy Bôn và vài ngàn binh sĩ.
Quân Chu đi mất ngày rồi đóng quân cách ải Tam Sơn ba dặm.
Sáng hôm sau, quân Thương cử Trần Danh khiêu chiến, Võ Cát xung phong ra trận.
Khi thấy Trần Danh, Võ Cát quát:
- Ngươi là ai mà dám cãi mệnh trời?
Trần Danh nói:
- Ta là Trần Danh, nhóc con tên họ là gì?
Võ Cát nói:
- Học trò của Khương nguyên soái, bổn gia gia tên Võ Cát.
Trần Danh nói:
- Vô danh tiểu tốt.
Nói rồi cầm kiếm xông lên, Võ Cát đưa giáo ra đỡ. Đánh được vài hiệp thì Võ Cát đâm Trần Danh một giáo rơi xuống ngựa. Võ Cát xuống ngựa cắt lấy thủ cấp về nộp cho Tử Nha.
Vừa ra trận đã thắng, tướng Tây Kỳ ai nấy cũng đều mừng rỡ. Đầu xuôi đuôi lọt, Tử Nha lấy bút biết chiến công của Võ Cát để sau này luận công ban thưởng.
Ngày hôm sau, quân Thương cử Tôn Hiệp ra trận. Nam Cung Hoát xung phong ra trận. Không bao lâu sau đã thấy Nam Cung Hoát xách thủ cấp của Tôn Hiệp về, Tử Nha lấy bút ghi công.
Sáng hôm sau, Khổng Tuyên ra trận chỉ đích danh Khương Tử Nha ứng chiến. Tử Nha chấp nhận lời khiêu chiến, ngài đai nịt chỉnh tề cùng các tướng ra trận.
Thấy Khương Tử Nha cưỡi Tứ Bất Tượng đi ra, Khổng Tuyên hỏi:
- Ngươi là Khương Thượng?
Tử Nha đáp:
- Chính là Khương mỗ.
Khổng Tuyên nói:
- Ngươi trước đây làm tôi Thương triều phạm tội chạy trốn. Giờ đây đã làm đến chức thừa tướng sao không yên phận mà lại cất quân muốn lấy ngũ quan. Ta khuyên ngươi tốt nhất nên lui binh về Tây Kỳ. Ta sẽ về triều nói tốt với đại vương.
Tử Nha nói:
- Trụ Vương vô đạo khiến dân chúng khổ sở, giờ đây Võ Vương hiền đức, được 800 chư hầu ủng hộ. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tướng quân cũng nên sớm đầu Chu diệt hôn quân.
Khổng Tuyên nói:
- Mỗi người một chí hướng, ngươi phò nước nhỏ đánh nước lớn, ấy là trái mệnh trời.
Nói rồi cầm kiếm xông lên, Hoàng Thiên Hoá cưỡi Ngọc kỳ lân đến đưa song chùy ra đỡ. Hai tướng đánh nhau được vài hiệp, Thiên Hoá dùng dây Hoả Long vụt một cái trúng vai Khổng Tuyên.
Khổng Tuyên thất thế liền soi năm đạo hào quang cướp mất vũ khí của Thiên Hoá.
Hoàng Thiên Hoá mất binh khí liền giục Ngọc kỳ lân chạy về. Đặng Cửu Công thúc ngựa chạy ra quát:
- Khổng Tuyên to gan, lại dám dùng tà thuật.
Nói rồi chém Khổng Tuyên một cái nhưng hắn lại dễ dàng đỡ được. Hai tướng đánh nhau được mười hiệp thì Khổng Tuyên đâm một kiếm xuyên tim Đặng Cửu Công. Đặng Cửu Công ngã ngựa ộc máu chết tươi.
Đặng Thiền Ngọc thấy cha mình tử trận thì nổi giận thúc ngựa xông lên, Thổ Hành Tôn đuổi theo.
Thiền Ngọc quát:
- Khổng Tuyên đáng chết, hôm nay ta phải báo thù cho phụ thân.
Nàng ném đá ngũ sắc vào thẳng mặt Khổng Tuyên làm mặt hắn sưng vù mấy cục.
Thiền Ngọc thúc ngựa xông tới hòng chém Khổng Tuyên, Thổ Hành Tôn cũng độn thổ lao tới.
Vì đã bị thương cộng thêm mấy vết u trên trán, Khổng Tuyên liền giục ngựa chạy vào thành. Phu thê Thổ Hành Tôn thấy thế cũng quay đầu bỏ đi.
Biết tin Đặng Cửu Công tử trận, Võ vương ra lệnh tổ chức an táng cho ông đàng hoàng.
Sáng hôm sau, Hoàng Thiên Hoá ra trận. Tướng Thương cử Cao Kế Năng ra trận ứng chiến.
Thiên Hoá hỏi:
- Ngươi là ai?
Cao Kế Năng đáp:
- Ta là thuộc hạ của Khổng tướng quân tên Cao Kế Năng. Còn tên nhóc nhà ngươi là kẻ nào?
Thiên Hoá đáp:
- Hoàng Thiên Hoá.
Cao Kế Năng nói:
- Hóa ra là con của phản tặc, hôm nay ta sẽ cho ngươi đi gặp phụ mẫu ngươi.
Cao Kế Năng xông tới chém một đao, Thiên Hoá đưa song chùy ra đỡ. Hai tướng đánh nhau được mười hiệp thì Cao Kế Năng giục ngựa chạy mất, Thiên Hoá giục Ngọc kỳ lân đuổi theo. Nào ngờ giữa đường Ngọc kỳ lân vấp ngã khiến Thiên Hoá ngã xuống đất. Cao Kế Năng thấy thế phi đao đâm giữa người Thiên Hoá rồi cắt thủ cấp về nộp Khổng Tuyên.
Binh Chu vội vào báo Tử Nha, F12 nay chỉ còn mười một. Vương An Nguyên kích động đòi ra trận gϊếŧ Cao Kế Năng nhưng bị Tử Nha cản lại.
Biết tướng địch có phép lạ, Tử Nha liền bày cách tấn công giữa đêm.
- Vương An Nguyên, Na Tra, Lôi Chấn Tử, Thổ Hành Tôn, Dương Tiễn nghe lệnh.
Năm tướng chắp tay:
- Có.
Tử Nha nói:
- Đêm nay chúng ta sẽ tấn công doanh trại địch. Thổ Hành Tôn có phép địa hành đi trước quan sát, Vương An Nguyên, Dương Tiễn thuần thục bảy mươi hai biến đi theo tiếp ứng Thổ Hành Tôn. Na Tra, Lôi Chấn Tử ở phía sau trợ giúp. Nhất định phải gϊếŧ được Khổng Tuyên.
Năm tướng đồng thanh:
- Rõ.
Đêm hôm ấy đúng như kế hoạch, Thổ Hành Tôn đào đường đất để bốn người kia đi theo sau. Khi đến doanh trại triều Thương, Thổ Hành Tôn nói:
- Mọi người ở đây chờ tôi để tôi đi tìm phòng của Khổng Tuyên. Bốn người gật đầu, Thổ Hành Tôn độn thổ đi mất.
Một lúc sau thì hắn quay về, nói:
- Tôi đã tìm ra phòng của Khổng Tuyên, mọi người đi theo tôi.
Nói rồi tiếp tục đào đường đất dẫn bốn người bọn họ đi.
Tới khi đến phòng Khổng Tuyên thì năm người chui lên, nhưng lại không thấy Khổng Tuyên đâu.
Đột nhiên Khổng Tuyên, Cao Kế Năng xông vào.
Khổng Tuyên cười lớn:
- Đám nhóc các người định gài bẫy ta ư? Nằm mơ.
Năm người chụm lưng thành một vòng tròn.
Khổng Tuyên liền dùng năm bậc hào quang soi vào năm người bọn họ. Vương An Nguyên giương ra một chiếc gương, ban đầu nó chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay nhưng nhờ cô đã biến nó trở thành một chiếc gương thật lớn, năm đạo hào quang dội ngược lại soi thẳng vào người Khổng Tuyên và Cao Kế Năng.
Hai người họ bị nhốt vào cái túi gấm của Khổng Tuyên.
Na Tra hỏi:
- Sư tỷ, tỷ chuẩn bị gương từ bao giờ thế?
An Nguyên đáp:
- Lúc nãy khi vừa mới đến đây ta đã cảm nhận được điều bất thường. Biết đối phương biết dùng phép chiếu hào quang, mà Sài Hồ nhà ta vừa chảnh vừa điệu lúc nào cũng mang theo gương bên mình nên ta đã lén mượn gương của hắn. Khi Khổng Tuyên chiếu năm đạo hào quang, ta đã dùng phép biến hoá của mình phóng chiếc gương lớn lên. Các đạo hào quang dội ngược lại phía hắn, gậy ông đạp lưng ông.
Thổ Hành Tôn tán dương:
- Muội thật thông minh, không ngờ có thể bắt được chủ tướng phe địch một cách dễ dàng như vậy.
An Nguyên cười "há há há".
Nói rồi năm tướng xông ra. Dương Tiễn nói với mười vạn binh sĩ:
- Tướng quân của các người đã bị ta thu phục, bây giờ các ngươi thuận ta thì sống...
An Nguyên cắt ngang:
- Không thuận ta thì về quê làm ruộng cũng được, nhưng đừng có làm chuyện xấu.
Mười vạn binh sĩ đều quỳ xuống theo năm người họ.
Năm người họ quay về báo tin, các tướng ai nấy đều mừng rỡ ca ngợi Vương An Nguyên.
Về phần Cao Kế Năng và Khổng Tuyên, Tử Nha sai lính đem hai người họ ra ngoài chém đầu. Công lấy ải Kim Kê thuộc về Vương An Nguyên.
Võ vương sai Cơ Thúc Khiên ở lại giữ ải Kim Kê còn đội quân Tây Kỳ tiếp tục hành quân đến ải Tỵ Thủy dựng trại. Vì ải Tỵ Thủy còn có hai ải Giai Mộng và Thanh Long hai bên nên Tử Nha sai đạo quân chia làm ba ngả. Vương An Nguyên và Dương Tiễn đem binh đi đánh ải Giai Mộng; Hồng Cẩm và Long Cát công chúa dẫn binh đi đánh ải Thanh Long.
Đánh ải Giai Mộng cùng sư huynh muội Vương An Nguyên gồm có Diệp Phong, Quý Khương, Ngụy Bôn, Bát Đạt, Trọng Hối, Hoàng Phi Bưu, Hoàng Phi Báo, Ngô Khiêm.
Đánh ải Thanh Long cùng phu thê Hồng Cẩm gồm có: Quý Hoà, Triệu Công Tráng, Mao Công Toại, Quý Khương, Đặng Tú, Hoàng Yên.
Chủ tướng trấn ải Giai Mộng bấy giờ là Hồ Thăng, nghe tin Tử Nha kéo đại binh đến ải Tỵ Thủy, đang bàn luận với các tướng là Hồ Lôi, Từ Khôi và Hồ Vân Bàng bỗng nghe quân báo:
- Có binh Chu đến bên thành đóng trại.
Hồ Thăng truyền quân sĩ canh phòng cẩn mật để dò xét tình hình địch.
Trời vừa rạng sáng đã có quân vào báo:
- Tướng địch đến khiêu chiến.
Từ Khôn nói:
- Tôi xin ra binh bắt tướng Chu cho.
Hồ Thăng nhận lời, Từ Khôn lên ngựa cầm thương mở cửa thành xông ra, thấy Quý Khương liền mắng lớn:
- Quý Khương ngươi là bộ hạ Hồng Cẩm chúng bây toàn là lũ phản chúa. Ta quyết bắt ngươi chém đầu cho hả giận.
Quý Khương nói:
- Nay thiên hạ về Chu hết các ngươi dại gì không tiếc thân. Mau dâng ải đầu hàng cho sớm, chủ tướng của quân ta lần này đều là người tài, ngươi hãy biết khôn mà chọn lựa.
Từ Khôn nổi giận chém một đao. Quý Khương đưa giáo ra đỡ.
Hai bên đánh nhau mười hiệp chưa phân thắng bại.
Quý Khương liền niệm chú trên đầu bay ra một lằn khói đen, lằn khói ấy hóa thành chú chó nhảy đến táp vào mặt Từ Khôn một miếng.
Từ Khôn đau quá luýnh quýnh bị Quý Khương đâm một giáo chết tươi.
Quý Khương xách thủ cấp trở về dinh ra mắt Dương Tiễn.
Quân thua chạy về báo lại. Hồ Thăng bị mất tướng buồn bã vô cùng suốt đêm lo nghĩ kế thủ thành.
Sáng hôm sau, Diệp Phong thúc ngựa đến đứng ở bên ngoài thành phe địch khiêu chiến.
Hồ Vân Bàng nổi giận xin ra trận.
Hồ Thăng nói:
- Chúng ta vừa mất một tướng, nếu tướng quân ra thành phải giữ gìn cho cẩn thận mới được.
Hồ Vân Bàng liền xách búa lên ngựa xông ra, thấy Diệp Phong liền mắng lớn:
- Nhóc con, ngươi là ai mà dám một mình đến đây khiêu chiến?
Nói rồi chém một búa. Diệp Phong đưa kiếm ra đỡ. Hai bên đánh với nhau hơn ba mươi hiệp.
Diệp Phong lúc mới đầu vẫn còn nhân nhượng lắm, cậu muốn trêu đùa Hồ Vân Bàng một lúc rồi mới thực sự tung sức. Đằng nào thì trước đây cậu cũng là Ma vương, tuy hiện tại tu vi đã chẳng còn được như trước nhưng kĩ năng chiến đấu thì vẫn còn y nguyên.
Ðánh thêm được vài hiệp nữa, Hồ Vân Bàng đỡ không nổi, bị Diệp Phong chém một đao đứt làm hai khúc rồi cắt lấy thủ cấp trở về trình với Dương Tiễn.
Quân thua chạy về thành báo tin:
- Hồ Vân Bàng thất cơ bị tướng địch gϊếŧ rồi.
Vì thấy tướng Chu quá mạnh nên tối hôm ấy, Hồ Thăng gửi sớ nói sẽ quy thuận Tây Kỳ, các tướng ai nấy cũng đều mừng rỡ. Xem ra lấy được ải Giai Mộng lại chẳng có gì khó khăn.
Nhưng rạng sáng ngày hôm sau binh sĩ lại chạy vào báo Hồ Thăng đã tháo cờ Chu dựng lại cờ Thương.
Lần này người ra trận là Ngô Khiêm.
Vừa ra đến nơi, Ngô Khiêm thấy một đạo cô mặt đỏ như lửa, trông rất hung dữ liền hỏi:
- Không biết đạo cô là ai?
Đạo cô kia đáp:
- Ta là Hoả Linh thánh mẫu, là sư phụ của Hồ Lôi đệ đệ tướng trấn ải Giai Mộng. Nếu ngươi còn muốn sống thì tốt nhất hãy xuống ngựa quy thuận bên ta.
Ngô Khiêm nói:
- Thì ra cũng là đệ tử của Đạo gia. Chắc hẳn đạo cô đây cũng biết việc phạt Thương dựng Chu là ý trời, Thông Thiên giáo chủ không nói chuyện này với đệ tử Triệt giáo sao?
Hoả Linh thánh mẫu nói:
- Lời sư phụ dặn ta đâu dám không nghe, nhưng các người lại quá ngạo mạn, quá ngông cuồng, không biết đã gϊếŧ bao nhiêu sư huynh đệ đồng môn của ta. Hôm nay Hoả Linh ta sẽ báo thù cho họ.
Đột nhiên có một đạo quân hiện ra, đứng đằng sau Hoả Linh thánh mẫu. Bọn họ đều mặc áo đỏ, bỏ tóc xỏa, có trái bầu bằng giấy đỏ dán sau lưng, có họa bùa ấn, tay cầm đao phướng người người đều giống nhau.
Nói rồi Hoả Linh chém tới một gươm, Ngô Khiêm đỡ ra và đón đánh lại. Ước chừng được vài hiệp, Hỏa Linh lấy kim hà trên mão có lúp vàng rũ xuống.
Hỏa Linh thánh mẫu giở cái lúp ấy, hào quang hiện ra cao mười lăm trượng, che khuất mình mẩy khiến Ngô Khiêm loá mắt như nhìn vào mặt trời vậy.
Hỏa Linh thánh mẫu đến gần mà Ngô Khiêm chẳng hay biết nên bị Hỏa Linh thánh chém một gươm sả giáp, máu chảy dầm dề.
Ngô Khiêm la lên một tiếng, sau đó lại bị Hoả Linh chém một nhát bay đầu.
Sau đó, Hỏa Linh thánh mẫu truyền ba ngàn binh hỏa lâm xông lên đốt binh nhà Chu. Binh Thương đến đâu lửa cháy đến đây, chẳng mấy chốc mà quân Chu đã không còn một ai.
Binh sĩ biết chuyện chạy vào báo với Dương Tiễn.
An Nguyên mắng:
- Cái bà già độc ác này, dám dùng lửa đốt quân ta. Đợi bắt được ta sẽ đốt rụi tóc bà ta.
Vừa nói còn vừa minh họa rất nhiệt tình.
Hoàng Phi Bưu hỏi:
- Bây giờ chúng ta phải đối phó Hoả Linh thánh mẫu thế nào?
An Nguyên nói:
- Ngày mai cứ để con ra trận.
Hôm sau, Hoả Linh tiếp tục khiêu chiến, Vương An Nguyên và Diệp Phong ra trận.
Hoả Linh mắng:
- Nhóc con từ đâu đến?
An Nguyên đáp:
- Tiên phong quân Chu, vâng lệnh Khương thừa tướng đến lấy ải Giai Mộng. Tôi là đệ tử của Ngọc Đỉnh chân nhân tên Vương An Nguyên.
Hoả Linh nói:
- Thì ra là con nhóc mà người ta hay gọi là thần đồng đây sao? Người thì nhỏ nhỏ, trông thì yếu ớt mà lại nói là thần đồng gì đó. Thật nực cười.
An Nguyên tức giận mắng:
- Người nhỏ thì ăn hết của nhà bà hay làm sao? Người nhỏ thì ảnh hưởng gì đến bà? Bà nhìn lại bản thân xem, thánh mẫu cái gì mà tóc tai thì luộm thuộm, quần áo thì diêm dúa. Nhìn có giống thánh mẫu chưa?
Hoả Linh tức giận quát:
- Nha đầu không biết tốt xấu.
Nói rồi ả cầm kiếm chém tới, Vương An Nguyên ném quạt ngọc bay sượt qua mặt ả ta, quát:
- Ta phải trả thù cho Ngô Khiêm tướng quân và hai ngàn binh sĩ.
Đánh được ba mươi hiệp thì Hoả Linh thánh mẫu bị Vương An Nguyên đâm một nhát vào vai.
Ả ta lại chiếu hào quang như lần trước, đạo hào quang ấy làm Vương An Nguyên không thể mở nổi mắt. Nhân lúc đối thủ không nhìn thấy, Hoả Linh liền chém tới một gươm.
Sau đó chỉ thấy máu văng tung tóe, đạo hào quang cũng đột nhiên biến mất.
Khi đã có thể nhìn rõ mọi thứ, mọi người chỉ thấy cảnh tượng Diệp Phong đang đứng đằng trước Vương An Nguyên, trên người có một vết thương dài do bị vật nhọn chém. Cả người cậu ta đầy máu, trông thảm hại vô cùng.
Đằng sau Diệp Phong là Vương An Nguyên, cô ấy cũng có một vết chém trên cánh tay, nhưng vết chém ấy không dài như Diệp Phong.
An Nguyên mở mắt ra chỉ nhìn thấy tấm lưng của Diệp Phong đang đứng ở phía trước mình, cô liền hiểu ra mọi chuyện.
Diệp Phong nôn ra một ngụm máu rồi mất thăng bằng mà ngã xuống, An Nguyên đứng đằng sau đã kịp đỡ lấy cậu ấy.
Nhìn vết thương trên người Diệp Phong, cô cảm thấy vô cùng đau lòng. Cái thằng khờ này, sao lại đứng lên đằng trước bảo vệ cô để bản thân bị thương nặng như thế này.
An Nguyên siết chặt tay thành hình nắm đấm, đôi mắt mang đầy vẻ hận thù ngước lên nhìn chằm chằm Hoả Linh, gằn giọng:
- Con mụ chết tiệt, ta luôn vì Triệu sư thúc đã mất mà năm lần bảy lượt nhân nhượng các người. Nhưng hôm nay ngươi đã làm Phong bị thương, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Vương An Nguyên vì ân tình với Triệu Công Minh trước đây nên vẫn luôn nhân nhượng với đệ tử Triệt giáo, lượt giao đấu vừa rồi cũng có vài lần cô đã có thể lấy mạng Hỏa Linh nhưng cũng vì ân tình mà nhẹ tay. Nhưng cô đã quên mất một điều rằng đây là chiến trường, cô nhân nhượng với kẻ địch chính là đang tìm đường chết.
An Nguyên xé toạc tay áo rồi buộc mảnh vải ấy lên mắt. Đấu với người này mà cứ để mắt bị chói thì sớm muộn gì cũng thua.
Hoả Linh cười lớn, nói:
- Ngươi tưởng làm như thế thì có thể đánh thắng được ta sao?
Bà ta cầm gươm xông tới tấn công An Nguyên. Cô tập trung hết mức có thể để nghe tiếng gió, vì vậy nên cô có thể dễ dàng tránh được các đòn tấn công của Hoả Linh.
Sau đó, An Nguyên xác định vị trí của Hoả Linh rồi quăng quạt ngọc chém tới.
Hoả Linh thánh mẫu bị quạt ngọc chém một nhát vào cánh tay.
Trong lúc còn đang ôm cánh tay bị thương thì ả đã chẳng nhìn thấy Vương An Nguyên ở đâu nữa.
Hoả Linh quay ngang quay dọc để tìm đối thủ. Không để Hỏa Linh chờ lâu, chỉ vài giây sau, An Nguyên đã xuất hiện trước mặt ả rồi dùng tiêu trúc chém một đường dài trả thù cho Diệp Phong.
Hoả Linh bị chém một nhát văng ra xa, ả ta kêu lên đau đớn.
Vương An Nguyên đứng trước mặt ả, nói:
- Tôi không muốn gϊếŧ sư thúc, hãy mau trở về đi.
Chỉ thấy Hoả Linh cười lớn rồi bất ngờ phun ra một ngọn lửa.
May mắn là An Nguyên đã cảm nhận được nên đã dựa vào sức mạnh của vòng cổ mở ra cổng dị biến không gian chạy ra một đoạn khá xa, đủ để lửa không thể chạm tới.
Sau đó, Hoả Linh từ từ đứng dậy, nói:
- Đừng có giả nhân giả nghĩa, nếu đạo hào quang của ta không thể làm gì ngươi thì lửa của ta cũng đủ để đốt ngươi thành than rồi.
Sài Hồ, Thương Lục hiện hình người. Thương Lục nói với An Nguyên:
- Chủ nhân, cô mau đi chữa trị cho cậu Phong đi. Huynh đệ chúng tôi không sợ lửa, con ả này cứ để chúng tôi lo.
An Nguyên gật đầu:
- Nhớ phải cẩn thận.
Nói rồi cô chạy đến xem vết thương rồi dùng linh lực cầm máu cho Diệp Phong.
Hoả Linh thấy đối thủ chạy đi chỉ để lại hai tên yêu quái thì cười lớn:
- Ngươi sợ thua rồi sao?
Sài Hồ nói:
- Đối thủ của ngươi bây giờ là huynh đệ ta.
Hoả Linh nhìn hai người họ rồi nở một nụ cười khinh miệt:
- Chỉ là hai tên yêu quái mà lại dám đối đầu với Hoả Linh ta. Được, bây giờ ta sẽ tặng một vài ngọn lửa tam muội để các ngươi biết thế nào là sức mạnh của Hoả Linh thánh mẫu.