Chương 14: Thân Thế Của Dương Tiễn

- Gϊếŧ ngươi.

Tuy không thể nghe thấy nhưng qua khẩu hình của hắn thì cô biết rằng bọn chúng muốn gϊếŧ cô. Tu vi của bốn người họ gộp lại có lẽ ngang ngửa với cô và hai binh khí. Nhưng nếu đấu một trận mà không nắm chắc phần thắng mà bọn họ cũng phải tốn công lừa cô ra đây sao?

Thân Công Báo và tam yêu đồng hét lớn:

- Tam thập lục thiên can đao trận.

Sau đó có rất nhiều kiếm bay ra nhắm thẳng vào người An Nguyên mà đâm tới. Vương An Nguyên gọi quạt ngọc và tiêu trúc ra đỡ từng chiếc đao đang bay về phía mình. Mấy ngàn cây đao ấy từng chiếc từng chiếc nhằm vào An Nguyên. Tuy nhiên cô vẫn dễ dàng đỡ được.

Nhưng đâu chỉ có nhiêu đó, hàng ngàn cây đao ấy xếp thành một vòng tròn ở xung quanh cô. Nếu bình thường thì mấy cây đao bình thường ấy chẳng "xi nhê" gì đối với cô cả. Nhưng hiện tại tai cô đang trong tình trạng không nghe được, có thể phá được trận này hay không thì hiện tại chưa thể chắc chắn.

Hàng ngàn cây đao tất cả cùng đâm xuống, An Nguyên lập bức tường phép chống đỡ. Cô tạm thời không thể thoát khỏi trận nhưng trận này cũng không thể làm tổn thương cô, cứ ở đây đợi người đến cứu cũng tốt. Chợt có một cây kiếm từ xa bay tới đâm thẳng vào người cô, nhưng cũng may là chỉ bị chém sượt qua hông.

Nhưng bức tường phép của cô lại có lỗ hổng, thì ra là nó có tẩm độc. Từng cây đao bay thẳng vào chém An Nguyên, mỗi đao chém một nhát.

Vương An Nguyên nôn ra một ngụm máu, bây giờ cả người cô không chỗ nào là không bị thương. Lạc Lạc liền hiện hình người bảo vệ chủ nhân.

Thân Công Báo cười lớn:

- Vương An Nguyên, đây là cái giá cô phải trả khi khinh thường ta.

Phụng Thanh Thanh nói:

- Công Báo, huynh nói với cô ta làm gì? Cô ta bị điếc có nghe thấy chúng ta nói gì đâu.

Cả bốn người cười lớn.

Đột nhiên ngân tiêm bảo kích bay đến đâm thẳng vào người Đát Kỷ. Cô ta có đưa tay ra đỡ nhưng vẫn bị trọng thương. Dương Tiễn đã xuất hiện kịp thời cứu An Nguyên.

Một người bị thương, trận pháp cũng không thi triển được. Thân Công Báo cùng tam yêu kéo nhau chạy mất.

Dương Tiễn vội đến đỡ An Nguyên ngồi dậy. Do sư muội không nghe được, hắn không an tâm về cô nên An Nguyên đã truyền linh lực và gắn bùa chú vào ngọc bội của Dương Tiễn. Khi nào hắn muốn tìm cô thì cứ đưa ngọc bội lên, nó sẽ chỉ đường cho hắn. Khi nãy lúc ở phủ thấy Mã Hồng đi một mình, hắn chạy đến hỏi sư thúc mẫu thì người nói cô đang ở hoa viên. Hắn liền chạy đi tìm cô, nhưng đến hoa viên rồi hắn vẫn không nhìn thấy ai nên rất đỗi lo lắng. Dương Tiễn liền đưa ngọc bội lên niệm chú, ngọc bội liền chỉ đường cho hắn đến đây.

Đi mãi đi mãi hắn mới nhìn thấy cô nhưng trước mặt hắn là cảnh tượng sư muội đang nằm trên đất, bộ lam y quen thuộc đã nhuốm màu máu.

Dương Tiễn ôm cô, cả người hắn cứ run rẩy mãi.

An Nguyên cười với hắn, an ủi:

- Muội không sao.

Nhưng chỉ vừa nói xong câu thì cô đã bất tỉnh nhân sự.

Người sư muội chảy nhiều máu quá, hắn phải làm gì đây? Hắn vội ôm cô rồi đằng vân về Tây Kỳ, mong Tử Nha có thể cứu được cô ấy.

Nhưng đi mãi đi mãi mà vẫn chưa đến Tây Kỳ. Hắn càng đi càng rối, càng đi càng loạn. Cuối cùng hắn dừng chân tại một nhà dân để hỏi đường.

Hắn tiến đến gõ cửa, chủ nhân của ngôi nhà ấy là một cô nương.

Dương Tiễn hỏi:

- Làm phiền cô nương có thể cho tôi biết nếu muốn về Tây Kỳ thì đi như thế nào không?

Cô nương ấy ngẩn người nhìn hắn. Là huynh ấy, huynh ấy trở về rồi.

Dương Tiễn gọi:

- Cô nương.

Nàng giật mình rồi vội chỉ đường cho hắn.

Dương Tiễn cảm ơn nàng.

Đang định hóa hào quang bay đi thì nàng ấy nói:

- Huynh muốn chữa trị cho cô nương này đúng không? Cũng may ở trong nhà tôi có rất nhiều thuốc, tôi cũng biết chút y thuật. Nếu tin tưởng thì huynh có thể giao cô ấy cho tôi.

Dương Tiễn cảm ơn nàng rối rít, hắn liền nhanh chóng đặt An Nguyên lên giường.

Nàng nói Dương Tiễn ra ngoài rồi bắt đầu chữa trị cho cô ấy. Nàng bôi thuốc lên vết thương của An Nguyên rồi lấy vải quấn lên vết thương cho cô. Biết An Nguyên bị trúng độc, nàng liền sắc thuốc rồi đút cho cô uống.

Lụi hụi mất mấy giờ thì cũng đã xong. Nàng đi ra ngoài, vừa mở cửa thì nhìn thấy Dương Tiễn đang đứng ngay ở đấy, trông mặt hắn vô cùng lo lắng.

Nàng hỏi:

- Cô ấy là nương tử của huynh sao?

Dương Tiễn lắc đầu, nói:

- Cô ấy là sư muội của tôi. Phải rồi, không biết cô nương tên họ là gì?

Nàng đáp:

- Tôi tên Dương Thiền.

Hắn gật đầu, nói:

- Dương cô nương, không biết tôi đã có thể vào thăm muội ấy được chưa?

Dương Thiền gật đầu, nói:

- Huynh cứ vào đi. Phải rồi, do tác dụng của thuốc mà cô ấy bị sốt cao, thuốc tôi đã sắc và để trên bàn. Khi nào tỉnh dậy huynh nhớ cho cô ấy uống.

Dương Tiễn cảm ơn nàng rồi chạy vào.

Đêm hôm ấy Dương Tiễn không dám ngủ, hắn sợ sư muội lên cơn sốt giữa đêm. Đúng là lo lắng không thừa, An Nguyên phát sốt giữa đêm thật, Dương Tiễn chạy qua chạy lại lấy nước rồi thay khăn đắp lên trán cho cô.

Sáng hôm sau, Vương An Nguyên tỉnh lại. Cô đang định ngồi dậy thì thấy toàn thân rất đau nên nằm ấy luôn.

Dương Tiễn thấy cô tỉnh dậy thì chạy đến hỏi:

- Sư muội, muội có còn đau không?

An Nguyên nhìn hắn, nói:

- Sư huynh, muội bị điếc mà.

Dương Tiễn viết chữ lên không trung. An Nguyên lắc đầu, nói:

- Muội không sao.

- Không sao là tốt.

An Nguyên nhìn thấy quầng thâm mắt của hắn, hỏi:

- Hôm qua sư huynh không ngủ sao?

Dương Tiễn nói:

- Đêm hôm qua muội lên cơn sốt, ta sợ muội khó chịu.

Cô hỏi Dương Tiễn:

- Sư huynh, sao mấy ngày nay muội lại xui thế nhỉ?

Dương Tiễn nói:

- Do ta không tốt.

An Nguyên nói:

- Không, huynh tốt mà. Lần này nếu không có huynh thì muội đi chầu ông bà từ lâu rồi. Cảm ơn sư huynh nhiều nhiều nha. Có sư huynh thật tốt.

Nói rồi còn thả tim. Con bé này sao có thể lạc quan trong mọi tình huống như vậy chứ.

Dương Tiễn nắm tay cô.

- Ta biết là muội không nghe thấy những lời ta nói. Nhưng từ nay ta nhất định sẽ dùng cả tính mạng này để bảo vệ muội an toàn.

Sài Hồ và Thương Lục đã thức từ bao giờ, bọn họ ngồi cách đó không xa. Nghe Dương Tiễn nói thế thì chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm:

- Chỉ tiếc rằng chủ nhân của chúng ta bị ngốc.

Đột nhiên Dương Thiền đi vào, nàng nói:

- Thật cảm động.

Dương Tiễn không nói gì. Dương Thiền nói tiếp:

- Tôi có thể nhờ huynh một chuyện được không?

Dương Tiễn nói:

- Cô cứ nói đi.

Dương Thiền nói:

- Tôi muốn huynh giúp tôi cứu mẫu thân. Mẫu thân của tôi đang bị nhốt ở Đào sơn.

Dương Tiễn nói:

- Được, tôi sẽ giúp cô. Nhưng đợi lúc Nguyên nhi khỏe lại có được không?

Dương Thiền gật đầu, nói:

- Tôi cũng có ý này.

An Nguyên cứ ngồi nhìn hai người họ nói chuyện. Hai người họ nói gì đấy? Ai viết cho cô đọc với có được không?

An Nguyên chợt nhớ ra chiếc điện thoại của mình. Không phải chỉ cần ghi âm ở Google Dịch là được rồi sao? Ôi cô thật thông minh.

Đang định ghi âm thì Dương Thiền đi ra ngoài. An Nguyên chán hẳn, nhìn Dương Tiễn hỏi:

- Sư huynh, vừa rồi hai người nói gì vậy?

Dương Tiễn đanh định viết thì An Nguyên đưa điện thoại ra, nói:

- Huynh cứ nói vào đây đi.

Dương Tiễn làm theo lời cô, sau khi An Nguyên biết chuyện thì hào hứng nói:

- Muội cũng muốn đi.

Dương Tiễn xoa đầu cô.

- Được, vậy muội phải mau mau khỏi bệnh.

An Nguyên đọc xong thì mừng rỡ "dạ" một tiếng rõ to.

Năm ngày sau thì viết thương của cô đã lành hẳn, thậm chí còn không để lại sẹo. An Nguyên cũng chẳng biết tại sao mà nó lại lành nhanh như thế, chắc do thuốc của Dương Thiền là loại xịn. Sau đó, Dương Thiền đưa hai người họ đến một hang động lạ.

Dương Thiền nói:

- Mẫu thân của tôi đang bị nhốt trong Đào sơn. Chỉ có búa thần khai thiên mới có thể bổ núi cứu mẫu thân.

Dương Tiễn hỏi:

- Nghĩa là bây giờ chúng ta phải lấy được búa thần mới có thể cứu mẹ cô?

An Nguyên nói:

- Tôi nghe nói muốn lấy được búa thần thì phải trả giá bằng mạng người cơ mà.

Dương Thiền bất ngờ hỏi:

- Cô nghe được rồi sao?

An Nguyên lắc đầu rồi giơ điện thoại lên.

- Không, tôi nhờ cái này nè.

Dương Tiễn nói:

- Chúng ta cứ đi lấy búa thần trước, còn chuyện khác thì tính sau.

Bọn họ bắt đầu đi vào hang động, nơi cất giữ búa thần.

Động ấy là động băng, vừa bước vào đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

- Ôi mẹ ơi, lạnh thế.

An Nguyên than, Dương Tiễn liền cởϊ áσ choàng ngoài khoác cho cô. An Nguyên từ chối, nói Dương Tiễn hãy đưa cho Dương Thiền. Trông cô ấy nhỏ con như thế, chắc chắn sẽ cần hơn cô. Trong khi An Nguyên nhìn còn nhỏ con hơn cả nàng ấy.

Dương Tiễn đưa áo cho Dương Thiền mặc. Nàng cảm ơn hắn.

Còn hắn thì quay sang định ôm An Nguyên cho bớt lạnh thì đã thấy Sài Hồ và Thương Lục hiện ra đứng sát Vương An Nguyên.

- Đúng rồi, hai đứa cứ đứng im đấy.

Sài Hồ và Thương Lục cũng chỉ biết đứng bên cạnh cô chịu trận, nếu không phải cô mới bị thương thì hai người họ còn lâu mới chịu làm bia chắn gió cho cô.

Đột nhiên hang động rung chuyển dữ dội. Năm người không ai đứng vững, Vương An Nguyên vội thu binh khí, cô không muốn Sài Hồ và Thương Lục gặp nguy hiểm, lạnh một chút cũng chẳng chết đâu. Dương Tiễn thấy thế liền ôm chặt An Nguyên, hắn sợ cô lại bị thương. Những miếng băng nhọn bên trên bắt đầu rơi xuống, Dương Tiễn kéo Dương Thiền chạy đi, tay kia thì vẫn ôm sư muội hắn.

Nhưng cuộc sống nào có dễ dàng như vậy. Dương Tiễn đang chạy thì vấp phải một cục đá, hắn và An Nguyên đều ngã đập đầu xuống đất. Nhưng An Nguyên thì chỉ bị đau thôi, còn đầu hắn thì đang chảy máu. Cũng may cho ba người họ là nơi ấy đã không còn băng rơi xuống nữa.

Hang động ấy cũng ngưng rung chuyển.

Dương Thiền chạy đến hỏi:

- Dương Tiễn, huynh không sao chứ?

Dương Tiễn hỏi nàng:

- Sao cô lại biết tên tôi là Dương Tiễn?

Dương Thiền ấp úng:

- Tôi...

Đầu Dương Tiễn bỗng đau đến kì lạ, hắn đau đớn ôm lấy đầu của mình rồi liên tiếp đập đầu vào tường. Dương Thiền vội lao đến cản hắn nhưng bị hắn đẩy ra. An Nguyên hỏi nàng:

- Cô có sao không?

Dương Thiền lắc đầu, nói:

- Cô mau đi cản Dương Tiễn lại.

An Nguyên chạy đến kéo Dương Tiễn ra, hắn nhìn thấy cô thì cũng bớt kích động nhưng vẫn dùng tay đập vào đầu bôm bốp.

An Nguyên thấy thế thì rất đỗi khó chịu, cô biến ra một chiếc dây trói tiên trói tay hắn lại rồi quát:

- Ngồi xuống cho muội.

Dương Tiễn tuy đau nhưng vẫn cố gắng làm theo. An Nguyên massage cho hắn nhằm giảm bớt cơn đau. Nhưng chiêu ấy không có tác dụng, Dương Tiễn như đang phát tiết, hắn liên tiếp đập đầu xuống đất.

Vương An Nguyên tính nóng như kem, cô lớn tiếng:

- Ngồi im cho muội, còn động đậy nữa đừng trách muội đánh huynh.

Cô thi pháp giúp Dương Tiễn giảm bớt cơn đau.

Sài Hồ và Thương Lục hiện ra, hai người họ ngồi xuống bên cạnh An Nguyên chẳng nói chẳng rằng.

Ngồi một lúc chán quá họ liền nhớ ra trò chơi lần trước chủ nhân đã dạy họ. Cái trò chơi tên "kéo búa bao" gì đó.

Sài Hồ và Thương Lục bắt đầu ngồi chơi ở phía sau Vương An Nguyên, ai thua thì sẽ bị búng trán.

Nhưng đang chơi vui thì thấy Vương An Nguyên quay ra nhìn chằm chằm hai người họ, cô gằn giọng:

- Đã chơi không rủ mà còn ồn ào nữa chứ.

Trong lúc thi pháp, chiếc vòng lam tứ diệp của Vương An Nguyên đã sáng lên và âm thầm truyền linh lực cho Dương Tiễn.

Cơn đau của Dương Tiễn cũng đã bớt hẳn, nhưng hắn lại ngồi nghệt mặt ra một lúc lâu, chẳng nói chẳng rằng.

An Nguyên nói thầm vào tai Dương Thiền:

- Dương cô nương, huynh ấy bị gì thế?

Dương Thiền lắc đầu:

- Tôi cũng không biết.

- Với những biểu hiện này tôi đoán chắc huynh ấy bị khùng.

- Bị khùng?

- Ừ.

Vì không có việc gì làm, Vương An Nguyên quay ra ngồi chơi kéo búa bao với hai người kia. Thêm một người chơi mà ồn ào gấp 4 lần, chẳng có gì mà ba người họ vẫn có thể cãi nhau chí chóe. Tuy Vương An Nguyên tạm thời không nghe thấy, nhưng do mối liên kết đặc biệt giữa cô với binh khí mà An Nguyên vẫn có thể nghe thấy những gì Sài Hồ và Thương Lục nói.

Đột nhiên, Dương Tiễn quay sang nhìn Dương Thiền, gọi:

- Tam muội.

Dương Thiền nhìn hắn, mắt nàng rưng rưng.

- Nhị ca, huynh đã nhớ ra mọi chuyện rồi sao?

Dương Tiễn gật đầu, Dương Thiền nhào đến ôm nhị ca nàng ấy.

Ba người Vương An Nguyên thì vẫn đang mải cãi nhau.

Dương Tiễn và Dương Thiền là huynh muội ruột. Bọn họ còn có một người ca ca tên là Dương Giao, nhưng hắn đã chết. Phụ thân của hai người họ là Dương Thiên Hựu, là một người phàm còn mẫu thân là Dao Cơ tiên tử. Mà Dao Cơ tiên tử là muội muội của Hạo Thiên Thượng đế.

Trong một lần xuống trần bắt yêu, Dao Cơ đã không may bị thương và được Dương Thiên Hựu cứu. Hai người họ đã phải lòng đối phương, sau đó đã kết hôn và sinh ra ba người con Dương Giao, Dương Tiễn và Dương Thiền.

Vì Dao Cơ tiên tử đi quá lâu mà không thấy trở về nên ai cũng nghĩ là nàng đã chết. Cuộc sống của gia đình năm người vốn rất bình yên. Nhưng sự bình yên ấy không được bao lâu, việc Dao Cơ kết hôn với Dương Thiên Hựu đã bị Ngọc Hoàng phát hiện. Ngài liền sai Thiên Bồng nguyên soái xuống trần bắt Dao Cơ về và gϊếŧ chết bốn cha con họ Dương. Dao Cơ nào có chịu nhìn phu quân và các con mình sa vào cảnh vạn kiếp không thể luân hồi. Nàng ra tay với đám binh lính rồi bảo bốn người kia đi, nhưng Dương Thiên Hựu không chịu, hắn muốn ở cùng nàng. Một mình Dao Cơ nào chống nổi Thiên Bồng nguyên soái và hàng ngàn thiên binh.

Cuối cùng Dương Thiên Hựu bị gϊếŧ chết, Dương Giao vì bảo vệ hai người em nên đã hi sinh còn Dao Cơ tiên tử thì bị nhốt dưới núi Đào sơn. Dương Tiễn và Dương Thiền chia nhau mỗi người chạy một ngả. Nhưng Dương Tiễn lại chạy đến vách núi, không còn cách nào khác hắn liền nhảy xuống núi, bởi vì hắn là con của tiên nên bản thân hắn cũng là tiên nên nhảy xuống vực sẽ không chết nhưng lại mất trí nhớ. Nơi hắn nhảy xuống là căn nhà của hắn lúc gặp An Nguyên.

Thấy tình cảnh của gia đình họ, Thiên Bồng liền sai binh sĩ giữ bí mật chuyện Dương Tiễn và Dương Thiền còn sống. Vài năm sau, đợi mọi chuyện lắng xuống thì Dương Thiền đi đến Đào sơn dựng nhà rồi làm nghề bốc thuốc đợi đến lúc nhị ca của nàng quay lại. Khi ấy hai huynh muội họ sẽ cứu mẫu thân. Nhưng khi nàng nhìn thấy hắn, trông hắn lại chẳng có vẻ gì giống như quen biết nàng nên không dám nhận ca ca ngay.

Hai huynh muội họ Dương đã nhận nhau xong, thế mà ba người kia vẫn còn cãi nhau. Bọn họ vẫn chưa biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Dương Tiễn gọi:

- Sài Hồ.

Thương Lục nghe thấy Dương Tiễn gọi ca ca hắn thì nói với An Nguyên:

- Chủ nhân, sư huynh cô gọi ca ca kìa.

An Nguyên đáp:

- Ờ. Nè Hồ, sư huynh ta gọi ngươi kìa.

Sài Hồ nghe thấy thế thì nói với Thương Lục:

- Đệ đệ, sư huynh của chủ nhân gọi ta kìa.

Thương Lục lại báo tin này với An Nguyên, An Nguyên lại báo với Sài Hồ, cứ lặp đi lặp lại quá trình này đến bốn lần.

Hai huynh muội kia đứng hình, ba người này có còn bình thường không?

Sài Hồ đến lúc ấy mới chợt nhận ra Dương Tiễn gọi mình, hắn ngẩng mặt lên hỏi Dương Tiễn:

- Sư huynh của chủ nhân gọi tôi làm gì?

Dương Tiễn thuật lại mọi chuyện cho Sài Hồ và Thương Lục nghe để họ truyền lại tin này cho An Nguyên.

An Nguyên nghe xong thì gật gù. Sau một lúc tiếp nhận thông tin thì ba người họ mới kịp bất ngờ.

An Nguyên thốt lên:

- Ôi trời ơi, thì ra cô là muội muội của sư huynh.

Sài Hồ thốt lên:

- Ôi trời ơi, sư huynh của chủ nhân có muội muội.

Thương Lục thốt lên:

- Ôi trời ơi...

Khoảng lặng bao trùm, hắn không biết phải nói gì.

Vương An Nguyên còn thêm hiệu ứng "quạ quạ quạ" làm Thương Lục đã quê rồi còn quê hơn gấp vài lần.

Ba người kia cười như được mùa.

Dương Tiễn nói:

- Tam muội, muội yên tâm. Nhị ca nhất định sẽ cứu được mẹ.

Dương Tiễn đỡ Dương Thiền và An Nguyên đứng lên, nói:

- Bây giờ chúng ta sẽ đi lấy búa thần khai thiên cứu mẹ.

An Nguyên nhìn hắn, vẫn là cái gương mặt đần thối ấy. Dương Tiễn biết ý viết lên tay cô.

An Nguyên sung sức 1000%, cô thu binh khí tiên phong đi trước rồi còn kéo hai người kia đi theo.

Đi một lúc nữa thì An Nguyên lại than:

- Ê nóng nha, chết người nha.

Càng đi sâu vào trong thì nhiệt độ càng tăng cao hơn.

An Nguyên nói:

- Ôi mẹ ơi, con không muốn làm gà quay đâu.

Đi một lúc nữa thì cô lại lẩm bẩm:

- Vương An Nguyên tôi sống đến nay cũng ngoài 18 tuổi rồi mà chưa bao giờ gặp chỗ nào nóng như thế này. Phải tôi thì tôi sẽ ôm theo mấy tỉ cái tủ lạnh đi theo. Đứa nào giám nói tu tiên thì chẳng sợ nóng cũng chẳng sợ lạnh, nói điêu.

Nguyên cả chặng đường hai người kia chẳng nói lấy một câu còn con nhỏ điếc thì liên tục nói nhảm.