Chương 11: Vương An Nguyên Trở Lại

Ba năm trước, tưởng rằng cái chết của Vương An Nguyên đã làm Triệu Công Minh thay đổi suy nghĩ nhưng không ngờ rằng Thân Công Báo đã nói với hắn rằng chính tại Dương Tiễn nên Vương An Nguyên mới mất mạng. Triệu Công Minh vốn tâm lý đang bất ổn lại nghe lời xúi giục của Thân Công Báo nên rất dễ kích động. Hắn đã làm liều lén xâm nhập vào thành Tây Kỳ hòng tìm Dương Tiễn báo thù.

Nhưng tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy Dương Tiễn, trong lúc hắn định quay về thì lại thấy Tây bá hầu Cơ Xương và Võ thành vương đang ở ngay gần đấy. Hắn liền ra tay gϊếŧ chết hai người họ rồi trốn về doanh trại triều Thương.

Sau khi Cơ Xương mất, Cơ Phát lên ngôi lấy hiệu Võ vương. Binh tướng Tây Kỳ khi biết được việc Triệu Công Minh đã gϊếŧ hầu gia thì đã kéo quân đội khiêu chiến Triệu Công Minh. Triệu Công Minh mất hết pháp bảo nên yếu thế, cuối cùng bị Lôi Chấn Tử dùng lôi điện gϊếŧ chết. Bốn trận Liệt Diệm, Lạc Hồn, Hồng Thủy, Hồng Sa cũng lần lượt bị thập nhị kim tiên phá bỏ.

Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc ở đó, ba người muội muội của Triệu Công Minh là tam tiêu tiên tử gồm Vân Tiêu, Bích Tiêu, Quỳnh Tiêu vì trả thù cho huynh trưởng đã bày ra Cửu Khúc Hoàng Hà trận hòng gϊếŧ Khương Tử Nha, Lôi Chấn Tử và thập nhị kim tiên. Thập nhị kim tiên rơi vào trận pháp nên mất hết tu vi, suýt nữa thì trở thành phàm nhân. May nhờ có Nguyên Thủy Thiên Tôn giúp sức phá trận và cứu thập nhị kim tiên ra ngoài.

Cao thủ Triệt giáo tử trận gần hết, Văn Trọng không còn biết nhờ ai giúp sức. Cuối cùng đã bị đội quân Tây Kỳ bày kế rồi tử trận ở Tuyệt Long Lĩnh.

Đặng Cửu Công nghe tin Văn Trọng tử trận nên đã xin Trụ Vương xuất binh thảo phạt Tây Kỳ. Ông có một người con gái tên là Đặng Thiền Ngọc dung mạo như hoa, lại giỏi dùng đá ngũ sắc. Thổ Hành Tôn vừa nhìn thấy nàng đã động lòng, một lòng muốn lấy nàng làm nương tử. Vì tâm tư với Đặng Thiền Ngọc mà Thổ Hành Tôn đã phản bội lại Tây Kỳ nhưng hắn đã bị Khương Tử Nha phát giác. Khi biết được tâm tư của Thổ Hành Tôn, Khương Tử Nha liền lập kế giúp Thổ Hành Tôn lấy được vợ, Đặng Cửu Công cũng đành đầu hàng Tây Kỳ.

Nguyên soái tiếp theo của triều Thương là Trương Sơn. Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử liền sai đệ tử của mình là Ân Giao và Ân Hồng xuống núi giúp Võ vương diệt trụ đồng thời trả thù cho Khương hoàng hậu. Trước khi xuống núi, Ân Hồng đã thề nếu phản lời thầy thân xác sẽ nát như tro, còn Ân Hồng đã thề nếu phản lời thầy sẽ bị lưỡi cày cày nát thây. Nhưng khi hai người họ xuống núi thì đã gặp Thân Công Báo, hắn đã xúi giục hai vị hoàng tử thảo phạt Tây Kỳ. Lúc đầu thì hai người họ vốn không nghe nhưng với miệng lưỡi của Thân Công Báo thì không gì là không thể. Cuối cùng bọn họ quyết định phản thầy giúp hôn quân. Khi nghe được tin đệ tử của mình phản lại lời thề giúp Trụ Vương, Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử đã xuống núi khuyên bảo nhưng không được, thậm chí Ân Giao, Ân Hồng còn ra tay đánh hai người họ. Vì khi Ân Giao và Ân Hồng xuống núi, sư phụ của họ đã trao hết pháp bảo cho hai huynh đệ, trong đó có Phiên Thiên ấn và Âm Dương kính. Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử tuy là thầy nhưng không địch lại hai bảo bối kia.

Ân Giao, Ân Hồng được nước làm tới, liên tục khiêu chiến tướng lĩnh Tây Kỳ. Lần này là Dương Tiễn và Na Tra ra trận. Na Tra đấu với Ân Hồng, Dương Tiễn đấu với Ân Giao. Vì Na Tra là hoa sen hóa thân nên không bị Âm Dương kính làm tổn thương, còn Dương Tiễn có Bát Cửu Huyền Công hộ thể nên hiện tại vẫn không có gì trở ngại.

Vương An Nguyên đang đằng vân về thành Tây Kỳ thì thấy Na Tra và Đương Tiễn đang đánh nhau với hai vị tướng lạ. Sau khi phong ấn pháp thuật bị phá bỏ, tu vi của Vương An Nguyên đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều. Có lẽ là do sức mạnh của Kim Giao Tiễn và chiếc vòng cổ kia. An Nguyên từ trên không trung quan sát, nói:

- Kia là Phiên Thiên ấn, còn kia là Âm Dương kính. Không phải chúng là pháp bảo của Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử sư bá sao?

Vương An Nguyên định đáp xuống giúp Dương Tiễn và Na Tra nhưng đã khựng lại, nghĩ: " Hay là mình cho bọn họ một chút sợp rai nhỉ? "

An Nguyên biến ra một chiếc mũ lớn đội lên che kín mặt rồi đáp xuống đất giúp Dương Tiễn và Na Tra.

An Nguyên từ đằng sau Ân Giao dùng tiêu trúc đâm tới, Ân Giao quay lại đỡ, còn Phiên Thiên ấn đang đối phó Dương Tiễn.

Hai người đánh nhau được khoảng năm hiệp thì Ân Giao thất thế bởi một bên Phiên Thiên ấn phải đối đầu Dương Tiễn còn hắn thì phải đang né những đòn chí mạng của Vương An Nguyên.

Ân Giao hỏi:

- Ngươi là ai?

An Nguyên đáp:

- Ta là bà nội của ngươi.

Thấy huynh trưởng thất thế, Ân Hồng chiếu Âm Dương kính lên người Vương An Nguyên. Một khi bị kính ấy chiếu vào thì thân xác cháy ra tro. Nhưng lạ thay, Vương An Nguyên lại chẳng bị làm sao cả.

Ân Giao, Ân Hồng thất thế, họ vô cùng sợ hãi. Tây Kỳ lại có tướng mạnh như vậy từ bao giờ?

May mắn thay lúc ấy có Thân Công Báo và tam yêu kịp đến giúp sức. Bọn họ đánh lạc hướng ba tướng Tây Kỳ rồi kéo theo Ân Giao, Ân Hồng chạy mất.

Thấy tướng địch chạy trốn, Dương Tiễn và Na Tra cũng thu binh vào thành, Vương An Nguyên đi theo.

Dương Tiễn bẩm báo lại với Tử Nha mọi chuyện. Cơ Phát hỏi:

- Không biết cô nương là ai và từ đâu đến?

An Nguyên đáp:

- Tôi là Cố Viên Viên, là đệ tử động Kim Hà.

Mọi người rơi vào im lặng. Dường như tất cả đều nhớ đến một người, chính là Vương An Nguyên.

Cơ Phát hỏi:

- Tại sao cô nương lại đội mũ che kín mặt?

An Nguyên đáp:

- Thất lễ quá, diện kiến đại vương mà tôi lại quên không tháo mũ.

Nói rồi Vương An Nguyên tháo mũ xuống, tất cả mọi người đều chết lặng. Cô ấy sao lại giống Vương An Nguyên đến thế? Vẫn là bộ lam y quen thuộc, vẫn là gương mặt hay cười kia. Cô ấy là Vương An Nguyên có đúng không?

Cơ Phát cũng sửng sốt đứng lên, mọi người mắt ai cũng rưng rưng. Bọn họ không dám nói gì vì ba năm trước, Vương An Nguyên đã chết trước mặt họ, tan biến trước mặt họ.

Mã Hồng bước ra nhìn Vương An Nguyên, nói:

- Nguyên nhi lại đến chơi đấy à? Vào đây, sư thúc mẫu có thứ này cho con.

Nàng nắm tay cô định kéo vào trong nhưng chợt khựng lại. Nguyên nhi chết vào ba năm trước rồi cơ mà. Mắt nàng rưng rưng, quay lại nhìn An Nguyên. Nàng sờ má cô, nước mắt chảy dài, giọng nàng run rẩy:

- Là Nguyên nhi thật này. Là ta đang nằm mơ có đúng không?

An Nguyên nhìn mọi người xung quanh, nói:

- Mọi người bị làm sao thế?

Na Tra chạy đến kéo Mã Hồng ra, nói:

- Người không nằm mơ, tỷ ấy cũng không phải là Vương An Nguyên. Tỷ ấy tên là Cố Viên Viên.

Mã Hồng nhìn cô, nói:

- Nhưng...

Vương An Nguyên cảm thấy mình đùa hơi quá, nói:

- Tôi có thứ này muốn cho mọi người xem.

Cô triệu hồi Lạc Lạc nhưng hiện ra lại là Ngọc Phiến và Tiêu Giáp.

Dương Tiễn thấy hai tên yêu quái khi xưa thì lấy ra ngân tiêm bảo kích, quát:

- Yêu quái, sao ngươi lại ở đây?

Vương An Nguyên thấy thế thì đứng lên phía trước chắn cho hai người họ, nói:

- Sư huynh bớt giận, để muội làm việc tâm lý trước đã.

Nói rồi quay sang nheo mắt nhìn Ngọc Phiến với Tiêu Giáp, nói:

- Ê, các cậu có hiểu ý tớ không?

Hai người họ lắc đầu.

An Nguyên đạp hai người họ mỗi người một cái, nói:

- Lúc nãy đã bàn kịch bản rồi mà.



Tiêu Giáp nói:

- Chủ nhân, người nói sẽ ra hiệu cho bọn tôi cơ mà.

An Nguyên hỏi:

- Ủa ta chưa ra hiệu cho hai người à?

Hai người gật đầu, đồng thanh nói:

- Chưa.

An Nguyên "à" một tiếng, cô có nhớ gì đâu. Sau đó cô làm lành với hai người họ:

- Xin lỗi mà, trí nhớ của ta dạo này hơi sứt mẻ một tí.

Hai người kia khoanh tay tỏ vẻ giận dỗi. An Nguyên nói:

- Thôi mà thôi mà, xin lỗi mà.

Ngọc Phiến nói:

- Tạm tha cho cô lần này.

- Biết rồi biết rồi, từ mai không dám nữa đâu.

Sau đó Ngọc Phiến và Tiêu Giáp hiện nguyên hình rồi hợp thể lại thành Lạc Lạc trên tay An Nguyên. Cô quay lại đưa cho mấy người bọn họ xem.

- Hồi nãy là tên phụ của con. Con quên mất chưa giới thiệu tên thật của mình. Con tên là Vương An Nguyên, là đệ tử của Ngọc Đỉnh chân nhân ở Ngọc Tuyền sơn, Kim Hà động đồng thời đã từng nhận chức tiên phong của Tây Kỳ.

Đại sảnh Hầu phủ bỗng ồn ào một cách kì lạ. Các tướng quân đều vui mừng hét lớn, bọn họ vừa khóc vừa cười. Na Tra và Lôi Chấn Tử chạy đến ôm chầm lấy An Nguyên nhảy nhót.

Mã Hồng cũng ôm cô, nói:

- Ta đã nói mà, Nguyên nhi nhà ta lợi hại như vậy làm sao lại chết một cách dễ dàng như thế được.

Cơ Phát cũng chạy xuống nắm tay An Nguyên, nói:

- Một năm muội không ở đây cả phủ Tây bá hầu chẳng còn nhộn nhịp như trước. Bây giờ muội về rồi, lại có người bày trò với ta rồi.

Mọi người dừng lại, tất cả ánh mắt đều dồn về Cơ Phát. An Nguyên nói:

- Huynh biết bây giờ huynh đang là vua không?

Cơ Phát nhìn mọi người không dám nói gì.

An Nguyên nói:

- Nhưng mà có ai cấm vua không được bày trò nghịch ngợm đâu.

An Nguyên và Cơ Phát cười lớn. Tất cả những người còn lại nhìn hai người họ. Hình như không gặp ba năm, Vương An Nguyên lại quậy hơn hồi trước thì phải.

Tử Nha nói:

- Hôm nay là một ngày tốt, chúng ta tổ chức ăn mừng chuyện Nguyên nhi quay lại đồng thời cũng ăn mừng việc nó đánh bại Ân Giao, Ân Hồng được không?

Tất cả mọi người hô lớn:

- Được.

Từ nãy đến giờ có một người không nói gì chính là Dương Tiễn. Một năm trước hắn không dám đối diện với sư phụ, bây giờ lại không dám đối diện với sư muội. Ngay bây giờ hắn rất muốn ôm chặt lấy cô để nói lời cảm ơn, nói lời xin lỗi và nói hết những gì hắn giấu trong lòng bấy lâu nay. Nhưng hắn đã không còn tư cách ấy nữa rồi.

Đến khi mọi người đã giải tán hết để chuẩn bị cho bữa ăn, Vương An Nguyên kéo Dương Tiễn ra một góc nói chuyện. An Nguyên hỏi:

- Sư huynh, có phải huynh giận muội chuyện gì không?

Dương Tiễn lắc đầu, nói:

- Không có, ta nào có giận muội. Thấy muội về, ta vui còn không kịp nữa mà.

An Nguyên gật đầu, nói:

- Huynh không giận muội là được rồi. Vậy muội đi xem mọi người chuẩn bị bữa trưa đến đâu rồi nha.

Nói rồi An Nguyên quay đi. Dương Tiễn gọi:

- Nguyên nhi.

An Nguyên quay lại, đáp:

- Dạ?

Dương Tiễn đang định nói gì thì có một giọng nói truyền tới:

- Dương đại ca, hóa ra là huynh ở đây.

Nàng ta bước đến, khoác tay Dương Tiễn.

An Nguyên hỏi:

- Cô là?

Nàng ta đáp:

- Tôi tên Ngao Bích, là tam công chúa Tây Hải.

An Nguyên nói:

- Thì ra là Tây Hải tam công chúa. Tôi là Vương An Nguyên, hân hạnh được làm quen.

Ngao Bích nói:

- Tôi đã được nghe kể rất nhiều về cô, hôm nay mới được gặp mặt. Thật hay quá, tôi và Dương Tiễn sắp tới sẽ thành thân.

An Nguyên mừng rỡ chắp tay, nói:

- Chúc mừng, chúc mừng hai người.

Ngao Bích nói:

- Cảm ơn cô, nếu cô trở về rồi vậy thì khi đại hôn nhờ cô làm người đại diện đi rước dâu có được không? Dương Tiễn huynh ấy hay ngại nên vẫn chưa nhờ được ai.



An Nguyên gật đầu, nói:

- Được được, thế thì lại vinh hạnh cho tôi quá. Phải rồi, tôi phải đi xem mọi người nấu cơm đây. Lát nữa gặp lại.

Ngao Bích gật đầu.

Nói rồi An Nguyên chạy đi. Chạy được vài bước thì vấp cục đá, may mà chưa ngã nhưng ngón chân cũng khá đau.

Dương Tiễn thấy thế định ra đỡ nhưng An Nguyên đã nhảy lò cò đi mất. Hắn dõi mắt ngóng theo hình bóng của cô, lưu luyến không rời. Ba năm rồi hắn mới được nhìn thấy sư muội. Muội ấy vẫn như thế, vẫn luôn khiến trái tim hắn thổn thức.

Ngao Bích nhìn hắn, dường như đã hiểu ra mọi chuyện.

Sau khi An Nguyên chết, Dương Tiễn luôn tránh mặt Ngọc Đỉnh chân nhân vì hắn không dám đối diện với sư phụ. Khi xuống núi hắn đã hứa với thầy rằng sẽ bảo vệ tốt sư muội nhưng từ đầu đến cuối hắn đã làm được gì? Ban đầu thì nhận nhầm sư thúc, còn khiến sư muội bị thương. Sau đó sư muội lại vì hắn mà bỏ mạng. Biết được tâm tư của Dương Tiễn, Ngọc Đỉnh chân nhân đã nói tung tích của Sói tinh cho hắn biết. Vào 5 năm trước, khi Sói tinh đến gặp ngài thì lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị thương tổn gần hết, ngài đành đưa hắn vào động băng để bảo vệ thân thể chờ ngày chữa trị. Cái chết của Vương An Nguyên là một đòn sát thương tâm lý cực lớn đối với hắn, hắn muốn cứu Thiên Lang tinh. Nhưng cách duy nhất để cứu Lang yêu là linh khí của Long châu.

Khi ấy Dương Tiễn đã xuống biển hòng cầu xin các vị Long vương giúp hắn. Nhưng tứ hải Long vương chẳng biết vì lý do gì mà đều từ chối gặp mặt. Dương Tiễn bất lực trở về, trên đường về thì gặp Ngao Bích. Ngao Bích vừa gặp đã yêu, một lòng muốn gả cho Dương Tiễn. Khi nghe Dương Tiễn kể lại, Ngao Bích đã đồng ý giúp hắn nhưng nàng có điều kiện. Điều kiện ấy chính là Dương Tiễn phải lấy nàng làm thê tử. Tuy Dương Tiễn không muốn nhưng vì Lang yêu mà hắn đã đồng ý điều kiện của Ngao Bích. Trái tim của hắn đã chết, thành thân với ai cũng đâu còn quan trọng nữa.

Sau khi cứu được Thiên Lang tinh, Dương Tiễn đã đặt cho hắn một cái tên mới là Hao Thiên Khuyển. Ngao Bích tưởng rằng mục đích của mình đã thành công mĩ mãn nhưng không ngờ Tây Hải long vương lại không đồng ý, ngài còn nói nếu nàng và Dương Tiễn thành hôn thì sẽ cắt đứt tình phụ tử. Nàng hỏi lý do nhưng Tây Hải long vương không nói. Vì vậy nàng ta đã bỏ nhà đi đến Tây Kỳ chờ ngày Dương Tiễn hoàn thành đại nghiệp phi thăng thành tiên thì sẽ tìm cách nói chuyện với cha.

Đến bữa trưa, mọi người ngồi quanh một chiếc bàn lớn, Cơ Phát và Khương Tử Nha ngồi giữa. Na Tra và Lôi Chấn Tử theo sát An Nguyên nửa bước cũng không rời. Hai cậu bé sợ sư tỷ của họ lại đi mất. Dương Tiễn ngồi cạnh Na Tra, Ngao Bích cũng ngồi ngay cạnh Dương Tiễn.

Na Tra và Lôi Chấn Tử mỗi đứa ôm một tay An Nguyên làm cô không thể nào cầm đũa gắp thức ăn. An Nguyên nói:

- Hai đứa có định để ta ăn cơm không?

Hai cậu nhóc gật đầu, nói:

- Tất nhiên là có.

- Rồi giờ ta ăn kiểu gì?

Lôi Chấn Tử hỏi:

- Tỷ muốn ăn cái gì, đệ gắp cho tỷ.

An Nguyên nói:

- Hai đứa cứ bỏ tay tỷ ra. Vương An Nguyên ta hứa sẽ không bỏ các đệ đi nữa.

Hai cậu nhóc yên tâm rời tay An Nguyên.

Na Tra hỏi:

- Sư tỷ, tỷ thích ăn cái gì?

Tiêu Giáp nói:

- Chủ nhân của tôi ấy à, cô ấy chỉ thích ăn năn sám hối thôi.

An Nguyên lườm Tiêu Giáp một cái, nói:

- Còn ngươi thì thích ăn đấm đúng không?

Tiêu Giáp lắc đầu:

- Không, tôi thích ăn tôm.

An Nguyên đưa bát ra, nói:

- Bóc cho chủ nhân ngươi một con đi.

Tiêu Giáp đưa cho cô hai con tôm đã lột sạch vỏ.

- Tôi biết ngay cô sẽ lại xin sỏ mà.

An Nguyên nói:

- Cảm ơn Tiêu Giáp đại nhân.

Na Tra hỏi:

- Sư tỷ thích ăn tôm sao?

An Nguyên gật đầu:

- Đúng rồi, ta thích ăn tôm nhất đấy. Nhưng hôm nay không có nước sốt, lần sau ta sẽ làm nước chấm cho hai đứa nếm thử, ngon lắm.

Na Tra, Lôi Chấn Tử đồng thanh:

- Dạ.

An Nguyên nhìn thấy Lang yêu, bất ngờ hỏi:

- Thiên Lang tinh, sao huynh lại ở đây?

Võ Cát nói:

- Huynh ấy được Dương đại ca cứu, sau đó theo huynh ấy đến đây giúp Tây Kỳ chúng ta. Còn nữa, huynh ấy có tên mới rồi, tên là Hao Thiên Khuyển.

An Nguyên nói:

- Tên hay, tên hay. Còn Thổ Hành Tôn, cô nương ngồi cạnh huynh là ai?

Thổ Hành Tôn nói:

- Nàng ấy là nương tử của ta, tên là Đặng Thiền Ngọc.

Võ Cát nói:

- Thổ Hành Tôn thật là có phước, lại lấy được người vợ xinh đẹp như vậy.

Mã Hồng nói:

- Con cũng có phước lắm mới lấy được Mã Kỳ nhà ta.

Võ Cát quay sang nhìn Mã Kỳ, nói:

- Lần đầu tiên trong đời con thấy sư thúc mẫu nói đúng.

Cả bọn cười lớn. Sau đó mọi người bắt đầu nói chuyện trên trời dưới biển, kể những chuyện khi An Nguyên không có ở đây, rồi lại kể chuyện cười, chuyện ma... Nhưng giữa bầu không khí rộn ràng ấy có hai người cứ mãi im lặng. Dương Tiễn mải ngồi bóc vỏ tôm, bóc đầy một bát thì âm thầm đưa cho An Nguyên. Còn Ngao Bích thì lại ngồi nhìn hắn, trong lòng nàng vô cùng tức giận.