Chương 109: C109: Mày chính là tôn vân thạch

Gặp qua người không biết sống chết, chưa từng thấy người không biết sống chết như vậy

Thanh âm Triệu Thục Viện rất lớn, khí thế cũng rất kiêu ngạo.

Tông Phác lập tức chú ý tới bà và Tôn Vân Thạch bên cạnh bà ta, lập tức dẫn người đi tới trước mặt hai người.

“Mày chính là Tôn Vân Thạch?” Ánh mắt Tông Phác lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Vân Thạch.

Không đợi Tôn Vân Thạch mở miệng, Triệu Thục Viện lại kiêu ngạo quát lớn: "Lập tức xin lỗi Vân Thạch mau lên, nếu không......

Chát!! Tông Phác trở tay, cho một bạt tai vang dội vào mặt Triệu Thục Viện.

Triệu Thục Viện nhất thời kêu thảm một tiếng ngã xuống đất.

Mắt thấy mẹ vợ tương lai bị đánh, Tôn Vân Thạch sắc mặ lại: "Anh bạn, anh biết anh đang làm gì sao?”

ột nhiên sa sầm Tôn Vân Thạch còn chưa nói xong, Tông Phác đột nhiên ra tay nhanh như chớp, bóp cổ anh. Chát! Chát! Chát!

Tông Phác trái một bạt tai, phải một bại tai, liên tiếp vả vào mặt Tôn Vân Thạch.

Tôn Vân Thạch nhất thời bị đánh đến kêu thảm liên tục, trong đầu "ong ong” rung động, giống như có vô số con muỗi vo ve trong đầu anh.

Điên cuồng tát cho Tôn Vân Thạch hơn mười bạt tai, Tông Phác rốt cục dừng lại, mặt gã lạnh lẽo, giọng cũng lạnh lẽo nốt, hỏi: "Tao hỏi mày có phải Tôn Vân Thạch không?!"

Tôn Vân Thạch bị đánh đến choáng váng, theo bản năng gật đầu.

“Mang nó đi!”

Xác định thân phận Tôn Vân Thạch, Tông Phác trực tiếp ném anh cho đàn em.

“Chúng mày đang làm gì vậy!”

Triệu Thục Viện kinh hoàng đứng lên, ngoài mạnh trong yếu hét lớn: "Tao cảnh cáo chúng mày, chúng mày tốt nhất thả Vân Thạch ra! Cha Vân Thạch có quen biết với Bạch tứ gia! Chuyện này nếu Bạch tứ gia biết, chúng mày một đám đều không có kết quả tốt..."

Tông Phác lười nói nhảm với Triệu Thục Viện, một cước đá vào người bà ta.

Triệu Thục Viện bị đạp ngã xuống đất, ôm bụng cuộn mình trên mặt đất như con tôm, miệng không ngừng kêu rên.

Tông Phác ngay cả nhìn cũng lười, liếc Triệu Thục Viện một cái, trực tiếp sai người đánh ngất Tôn Vân Thạch vác đi.

Trên đường trở lại biệt thự Ninh Chiết liền gọi điện thoại cho Diệp Khinh Hậu, chờ anh về đến nơi, bọn họ đã đợi được một lát rồi.

Đi cùng Diệp Khinh Hậu còn có Phượng Mị và Thất Cân.

“Mấy người cũng thật giỏi!”

Ninh Chiết mặt không biểu cảm nhìn ba người: “Mấy người thiệt sự là không sợ bị tôi quyt tiền ha?!"

Diệp Khinh Hậu cười đắc ý: "Tiần kia coi như là tôi báo đáp ân cứu mạng của tiên sinh, ngài làm ơn đừng nhắc đến việc trả nợ nữa!"

“Cái này ông cũng đừng cứng đầu với tôi." Ninh Chiết lắc đầu cười khổ nói: "Tôi biết ý tốt của mọi người, nhưng anh em ruột còn tính toán rõ ràng, hai trăm triệu kia, coi như là ông cho tôi mượn đi!"

“Cũng được!”

Diệp Khinh Hậu cũng đang rối rắm chuyện khác nên đồng ý nhanh để còn chuyển chủ đề, ông nói: "Tiên sinh tôi nghe nói ngài đánh đàn em của Tần Trang, là có chuyện gì xảy ra?"

“Chính là chuyện buổi sáng." Ninh Chiết nhún nhún vai, lập tức kể cho bọn họ. nghe đầu đuôi câu chuyện.

Nghe xong Ninh Chiết nói, Diệp Khinh Hậu không khỏi khẽ gật đầu: "Theo như tiên sinh nói, kẻ kia không thể nghỉ ngờ chính là người của Tân Trang! Nhưng hắn lặn lội từ Yến Kinh đến đây chỉ để mua đất? Không lẽ nói Yến Kinh đất ít người đông, một mảnh đất trống cũng không còn chứ...”

“Tôi cũng thắc mắc đấy.”

Ninh Chiết nhíu mày nói: "Hắn muốn phái người tìm tôi hoặc ông gây sự, tôi có thể hiểu, nhưng hắn chạy tới mua đất, quả thật khiến tôi không hiểu."

Phượng Mị nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hỏi: "Có khi nào hắn căn bản không thèm quan tâm chúng ta? Chỉ tới mở rộng địa bàn buôn bán của nhà hắn? Hoặc là, dẫn đàn em tới rèn luyện một chút?”

Diệp Khinh Hậu hơi trầm ngâm: "Cũng có khả năng này, theo tôi được biết, thế gia vọng tộc Yến Kinh có quy định, thế hệ con em nhà bọn họ đến thời điểm nhất định đều phải ra ngoài đi rèn luyện...”