Cố Duệ Thành nhận bó hoa được phục vụ phía sau đưa tới, giơ lên trước mặt Tử Ngôn, một lòng chờ mong nhìn về phía cậu.
"Cái gì cũng cho anh hết rồi, còn hỏi cái gì nữa?" Tử Ngôn nhận lấy bó hoa ngại ngùng nói.
Nghe được câu trả lời của cậu, anh như bay bổng lên trời, cảm giác này chính là sự hạnh phúc đó phải không?
Thầy giáo phía dưới sau khi nghe được lời Tử Ngôn nói thì tách ra khỏi đám đông bước về phía cậu, cha Cố từ bên kia cũng theo ông đi lên.
Ông cầm trên tay một chiếc khăn trùm đầu, Tử Ngôn hiểu ý hạ người xuống cho ông treo lên giúp cậu. Sau khi làm xong Thầy giáo nắm lấy tay cậu đặt lên tay Cố Duệ Thành dặn dò:
"Tử Ngôn của ta không có cha không có mẹ, chỉ có Thầy giáo, anh em và bạn bè. Nhưng nếu ngươi khiến nó chịu bất kỳ tổn thương nào, cho dù có đắc tội với ai ta cũng khiến ngươi phải biết điều đấy, có hiểu không?"
Cố Duệ Thành nghe ông nói như thế, tuy có hơi dữ dằn nhưng đều cảm nhận được tình yêu thương của ông dành cho Tử Ngôn. Chỉ là anh còn chưa kịp nói gì thì một người từ phía sau đã vươn tay ra nắm chặt lấy tay ông. Bỗng nhiên thành ra tình thế bốn bàn tay đang nắm chặt lấy nhau giữa sân khấu.
Cha Cố cũng đặt tay lên trên, miệng cười đến kinh dị, trấn an Thầy giáo: "Ông anh yên tâm, con dâu của tôi mà, nó không thương thì tôi thương là được, ông không cần lo lắng quá!"
Cuối câu còn gằn thêm một câu, sau đó thuận thế kéo bàn tay Thầy giáo ra một bên, bắt lấy bắt để. Những người phía dưới nhìn thấy tình cảnh trên đó thì không khỏi buồn cười. Tề Minh và Cố Thiên Hành đứng phía dưới, xấu hổ đến muốn bỏ mặt người thân luôn.
Nhưng cũng chính điều đó lại khiến những người yêu thương Tử Ngôn thêm yên tâm hơn. Ai ở đây điều biết được chuyện trong quá khứ của cậu, nên việc Tử Ngôn tìm được người yêu thương thật sự khiến họ cảm thấy vui mừng lây.
Còn Chương Viễn thì sao? Nhìn người có khuôn mặt y chang Tử Thanh đang hạnh phúc trên kia, đáng lẽ ra anh phải cảm thấy có chút khó chịu mới đúng. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên hơn đó là anh không hề có chút cảm giác nào về chuyện đó. Bởi vì bản thân đang bận dỗ dành người bên cạnh vì cảm động mà khóc đến thê thảm, cứ như cậu mới là người đang phải gả con đi vậy.
Một vị cha sứ xuất hiện làm chủ hôn cho hai người, sau khi đọc lời thề, giọng nói của ông theo sự im lặng trang nghiêm của căn phòng vang lên.
"Ta tuyên bố hai con chính thức trở thành vợ chồng!"
Không khí bên trong bắt đầu nóng lên hơn, phục vụ bắt đầu dọn đồ ăn thức uống lên, buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Thật ra đến hiện tại Tử Ngôn vẫn chưa cảm thấy hiện thực lắm. Đáng lẽ ra chỉ là một bữa cơm bình thường của hai người mời Chương Viễn và Thanh Hạ. Ai ngờ bây giờ lại trở thành tiệc cưới của hai người cơ chứ.
Cánh cửa phòng một lần nữa mở ra, Gia Tề Vũ dẫn theo một đám anh em cảnh sát từ bên ngoài xông vào để...ăn cưới. Tề Minh khuôn mặt lạnh tanh đứng trước cửa để thu tiền mừng và y như đi thu tiền bảo kê, khiến Cố Thiên Hành đứng bên cạnh không nhịn được mỉm cười.
Y Hạ đứng một bên tiếp rượu huấn luyện viên trưởng của Tử Ngôn, đang nói chuyện nghiêm túc liền bị một người từ phía sau kéo đi. Đến khi nhận ra mới biết là Gia Tề Vũ, người mà anh đã cố gắng né tránh thời gian qua.
"Anh làm gì vậy? Hôm nay tôi không phải vai chính đâu, anh thất lễ quá rồi đó."
"Về thỏa thuận hai năm trước của chúng ta?" Gia Tề Vũ một bên ấp úng nói.
"Thỏa thuận gì?" Y Hạ cố tình làm mặt không biết chuyện gì khiến Gia Tề Vũ đứng một bên gấp đến độ muốn khóc tới nơi luôn.
"Em nói nếu trong hai năm anh giải quyết được thành công sáu mươi vụ án, thì sẽ, sẽ xem xét tình cảm của anh mà. Vụ án ma túy hôm qua vừa kết án rồi, đã tròn sáu mươi vụ, vậy chúng ta?"
"Anh là cảnh sát, phá án là chuyện đương nhiên, hơn nữa những chuyện anh làm là do nhân dân có cuộc sống hành phúc, có phải chỉ cho tôi không đâu."
"Nhưng mà..."
Gia Tề Vũ đứng như bị giáng một đòn sét đánh bên tai, hai năm qua anh muốn liều cả mạng để hoàn thành thỏa thuận của Y Hạ. Hiện tại thì không còn gì nữa rồi, để lại một câu "Anh hiểu rồi.", sau đó thất vọng quay đi.
"Anh vừa bị trúng đạn mà lại uống rượu sao?" Tiếng Y Hạ từ phía sau nói khiến Gia Tề Vũ khựng người lại.
"Sao em lại biết?" Chuyện anh trúng đạn chỉ có người trong tổ biết mà thôi, vì anh sợ khi cấp trên biết sẽ lại kêu anh phải ở nhà. Nếu thế thì sẽ không điều tra án được nữa.
"Vô tình biết thôi." Có chết Y Hạ cũng không nói cậu đã phải lo lắng, hỏi han đến cả uy hϊếp đám cấp dưới của anh thế nào để nắm được mấy thông tin này đâu.
Gia Tề Vũ là ai kia chứ, làm sao anh có thể tin được lý do đầy kẽ hở đến như vậy. Vô tình biết được một cảnh sát bị trúng đạn khi người đó đã cố gắng che giấu sao? Có thằng ngu mới đi tin lý do đó.
"Vậy em có thể vô tình, cho hai chúng ta được bên nhau hay không?"
"Ai mà biết." Nói xong không thèm để ý đến khuôn mặt đang nở hoa của Gia Tề Vũ, cùng khuôn mặt dù chưa uống miếng rượu nào vẫn đỏ ngất của mình, chạy về phía cha Cố.
Cố Thiên Hành đứng bên cạnh Tề Minh đυ.ng đυ.ng cánh tay cậu ra hiệu nhìn về phía Gia Tề Vũ bên kia.
"Cuối cùng cũng làm gì đó ra trò." Tề Minh không thèm biểu cảm lấy một cái nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2. Đáng Yêu Hơn Cả Đường
3. Mùa Hè Mang Tên Em
4. Chim Sơn Ca Trong Túi Áo
=====================================
Cố Thiên Hành tưởng đâu mình nghe lầm, một truyền thuyết của Sở cảnh sát vậy mà bị em trai phủ nhận. Đến hiện tại chỉ vì theo đuổi được người khác, mới được em trai nhìn đến, đúng là quá đáng thương rồi.
Cố Duệ Thành bị huấn luyện viên và thành viên trong đội tuyển của cậu một lý hai ly uống đến đỏ cả mặt. Tử Ngôn cũng không thể ngăn cản được, chỉ có thể lén lút đút đồ ăn cho anh lót bụng. Cha Cố nhìn thấy những hành động đó của cậu không khỏi vui mừng, bỗng nhiên lại có thêm một thằng con trai ngoan ngoãn, hiền lành, lại biết lo mọi chuyện. Liếc nhìn sang thằng con trai thứ đang nhí nhố bên cạnh Tề Minh mặt lạnh đằng kia, khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Giờ ông là người cha thành công nhất ở đây rồi, lúc tụ tập bạn già rốt cuộc cũng có cái để khoe.
Thanh Hạ là người yên tĩnh nhất trong số những người ở đây. Vì trong đầu cậu đang suy nghĩ đến một số chuyện, đương nhiên Chương Viễn bên cạnh không hề bỏ qua những biểu hiện này của cậu.
Lúc hai người chuẩn bị ngày hôm nay giúp Cố Duệ Thành, Thanh Hạ có nhiều lúc nhìn vào những thứ này mà suy tư. Những điều đó làm sao qua được đôi mắt của Chương Viễn được chứ, anh chỉ là muốn cậu phải tự nói với mình mà thôi.
Bữa tiệc kết thúc lúc hai giờ sáng, ai cũng mệt mỏi đến không chịu được. Cố Thiên Hành giúp Tử Ngôn đưa Cố Duệ Thành về nhà của hai người, cha Cố thì giao cho Tề Minh. Thầy giáo và huấn luyện viên trưởng thì được những thành viên trong đội phân nhau đưa về.
Chương Viễn và Thanh Hạ thì mướn khách sạn gần đó để ở tạm, ngày mai sau khi đến thăm mộ của Tử Thanh, hai người sẽ trở lại tiệm bánh. Chỉ có Y Hạ là đến khổ với Gia Tề Vũ mà thôi.
Cấp dưới của anh đồng lòng bỏ anh lại, Y Hạ cũng không còn cách nào khác đành phải vác theo cục nợ về nhà. Dọc đường đi, mặc dù tài xế đang ngồi thù lù phía trước vẫn không làm Gia Tề Vũ yên vị được. Anh hết cầu an ủi lại sang sờ mó, rồi tới hôn hít, khiến Y Hạ bị anh kẹp trong lòng sắp tắt thở đến nơi. Đến được nhà cậu, còn phải nhờ tài xế phụ một tay mới có thể lôi anh lên được. Y Hạ đưa anh vào phòng mình sau đó bỏ ra ngoài sofa ngồi hạ nhiệt.
Không ngờ chưa đầy hai phút sau, một bóng người từ bên trong lắc lư đi ra. Còn chưa kịp đợi Y Hạ chuẩn bị đã nhào đến đè cậu xuống ghế, hôn lấy hôn để. Đến khi đẩy được người phía trên ra thì mặt đã toàn nước bọt không rồi.
Dùng tay áo lau sơ qua mặt, đang định quay lại cho người nào đó một trận thì bắt gặp một hình ảnh hết sức buồn cười.
Gia Tề Vũ khuôn mặt đỏ ửng vì say, nhưng có lẽ đã tỉnh táo hơn một chút, quỳ gối trên sàn hai tay khoanh lại, khuôn mặt muốn bao nhiêu đáng thương cũng có. Dù sao Y Hạ cũng đã có tình cảm với anh làm sao có thể chống lại bộ dạng này được. Không còn cách nào khác đành phải lạnh mặt ra lệnh cho anh vào phòng ngoan ngoãn nằm ngủ.
Sau đó lại thấy bộ dạng lắc lư như muốn đổ của anh, Y Hạ bó tay đến nơi đành phải đứng lên dắt anh vào phòng ngủ. Cởi giày, tháo vài nút áo ra cho anh thả lỏng, lại đắp chăn ém góc giúp anh, nhìn thấy có vẻ ổn định nên Y Hạ định quay trở lại phòng khách.
Bị một lực nắm lấy tay khiến Y Hạ khựng người lại.
"Em vẫn chưa cho anh câu trả lời mà." Gia Tề Vũ mơ màng nói.
"Anh muốn câu trả lời thế nào?"
"Nói em yêu anh!"
"Em yêu anh." Y Hạ không chút do dự nói ra ba từ Gia Tề Vũ yêu cầu.
Nghe được lời mình muốn nghe, Gia Tề Vũ dùng hết sức bình sinh bật người dậy làm động đến vết thương, khiến anh co cả người lại.
"Sao nông nổi vậy? Đưa em xem vết thương." Biết anh bị thương nhưng Y Hạ cũng không thể nhào đến lột đồ anh ra xem được, hiện tại thấy ở trước mắt cũng không còn kiêng dè gì nữa.
"Thật sự?" Gia Tề Vũ xác nhận lại.
"Ừ." Biết nếu không cho anh câu trả lời chắc chắn thì mọi chuyện sẽ không yên. Hiện tại Y Hạ cũng không còn nghi ngờ gì với tình cảm của mình nữa nên việc cho Gia Tề Vũ một câu trả lời là điều cậu đã sẵn sàng.
"Nằm với anh đi." Gia Tề Vũ nằm xuống chỗ cũ, vỗ vỗ gối nằm bên cạnh ra hiệu cho cậu.
"Cho em xem vết thương." Y Hạ vẫn không từ bỏ.
Gia Tề Vũ với khuôn mặt bất đắc dĩ cởϊ áσ ra để lộ vết thương trên bụng vẫn còn dán băng gạc. Do một hồi vật lộn hôm nay, vết thương có lẽ đã bị bục ra, tấm băng gạc trắng bị thấm ra một chút vết đỏ.
"Có cần xử lý chút không?" Y Hạ sờ lên băng gạc một chút, đau lòng hỏi.
"Không cần, đã không còn đau nữa rồi. Nằm xuống đây đi."
Y Hạ thuận theo anh leo lên giường nằm sang bên cạnh. Gia Tề Vũ thuận đà kéo cậu vào ngực mình, ôm cứng ngắc.
Một đêm không mộng mị của hai người bắt đầu.