Trên đường xuống nhà ăn, Cố Duệ Thành gặp lại Lương Hiên.
Cố Duệ Thành nói Tử Ngôn đã tỉnh lại, tình trạng có vẻ rất ổn định, khi nãy còn cười đùa đến động vào vết thương luôn. Lương Hiên nói đã biết vì Tử Ngôn vừa gọi điện cho anh, cậu bảo anh hãy quay về Vĩnh Hòa trước.
"Vậy anh cứ theo ý em ấy về trước đi, chuyện còn lại cứ để tôi xử lý." Đây cũng rất hợp ý anh, thế giới của hai người bọn họ đã bị hạn chế ít nhiều từ khi Tử Ngôn gia nhập vào đội tuyển. Cho nên, anh rất vui lòng nếu như có ai đó hiểu ý mà rời đi, ha ha ha!
Người trước mặt đang nói chuyện tự nhiên mỉm cười nham hiểm, Lương Hiên tự giác lùi ra sau một bước. Nói một câu, "Thủ tục đã xong rồi, tôi đi trước.", rồi chạy lấy người.
Nhìn Lương Hiên chạy trối chết đằng xa, Cố Duệ Thành làm một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu. Rồi bất chợt nhìn lên tấm gương đối diện, một bộ gật gù hiểu rõ nguyên nhân.
Tử Ngôn vừa mới tỉnh dậy nên Cố Duệ Thành chỉ định mua một số món thanh đạm. Không cần đi đâu xa, hiện tại Tử Ngôn chỉ có một mình anh cũng không muốn rời đi quá lâu, căn tin bệnh viện có thể đáp ứng đủ.
"Hai phần bánh bao hấp, hai trứng cuộn, một phần thịt kho tàu, một cơm trắng và một phần cơm cà ri ạ!" Một giọng nói có phần hơi trẻ con vang lên đánh động đến Cố Duệ Thành đang đứng bên cạnh xem thực đơn.
Dì lấy cơm ở căn tin nhìn có vẻ quá quen thuộc với cậu thiếu niên này, cười đùa nói: "Hôm nay chỉ lấy một phần cơm cà ri thôi sao?"
"Vâng! Dạ dày anh ấy không thoải mái, bác sĩ dặn không thể ăn cay trong những ngày tới."
"Ha ha, cho đáng đời cái tên Chương Viễn này, đến cả căn tin bệnh viện mà cũng sắp thành khách hàng quen thuộc thì thôi rồi! Cho con một phần canh gấp đôi thịt này!" Một dì khác đứng bên cạnh nghe được trêu chọc nói.
"Con cám ơn nhiều." Cậu thiếu niên nở nụ cười rạng rõ dành tặng lại cho các dì, khiến mọi người đang làm việc bên trong cũng vui lây.
Cố Duệ Thành đứng bên cạnh thu hết mọi chuyện vào mắt. Đặc biệt, cái tên Chương Viễn này khiến anh lưu tâm ít nhiều. Không phải chỉ có Chương Viễn mới có tên "Chương Viễn", nhưng vẫn không khỏi khiến anh tò mò.
Cho đến khi cậu thiếu niên quay sang nhìn anh, chỉ là với ý nghĩ, "Sao ông chú này lại đứng yên vậy?".
Cố Duệ Thành thì giống như bị điểm huyệt, bất động tại chỗ.
Vì sao ư? Vì người thiếu niên này rất giống Tử Ngôn. Nói đúng hơn thì thật ra không phải là giống đến 100%, mà người trước mắt này đang mang dáng vẻ vào ba năm trước của Tử Ngôn. Nếu như chỉ lướt qua nhau, anh tin chắc bản thân nhất định sẽ có sự nhầm lẫn đối với cả hai. Chính điều này, càng làm cho anh thêm tò mò về người tên Chương Viễn kia. Liệu có sự trùng hợp nào ở đây không?
Hỏi dì lấy cơm một chút, Cố Duệ Thành biết được thiếu niên tên Thanh Hạ. Nhanh chóng gọi một số món Tử Ngôn bình thường hay ăn, sau đó chậm rãi đi theo cậu thiếu niên kia. Thật trùng hợp chính là phòng bệnh mà Thanh Hạ bước vào lại nằm cùng tầng với phòng của Tử Ngôn, chỉ cách có hai căn.
Cố Duệ Thành nói chuyện khi nãy cho Tử Ngôn nghe, khác với cách anh phản ứng, Tử Ngôn sau khi nghe xong lại một mực xuống sang bên kia xem thử. Cho đến khi anh cam đoan sau khi cậu ăn xong sẽ qua bên đó xem thử, Tử Ngôn mới chịu quay về chỗ nằm im.
...................
"Bác sĩ nói hiện tại anh không thể ăn cay, nên anh ăn cơm với thịt kho tàu này. Còn có bánh bao hấp nữa, dì Lâm còn cho thêm thịt vào canh, rất là ngon!" Thanh Hạ sốt sắng khoe "chiến lợi phẩm" hôm nay của mình.
"Hôm nay em không đi học sao? Chỉ là bệnh vặt thôi, đã đỡ nhiều rồi. Ngày mai anh sẽ nói bác sĩ xuất viện, em không cần đến nữa, tiệm bánh phải có người lo chứ." Người đàn ông thấy Thanh Hạ bước vào liền ngồi dậy.
"Anh đừng gấp, tiệm bánh có chị Thương và anh Long hỗ trợ rồi, mọi chuyện đều rất tốt. Lần nào cũng vừa mới đỡ một chút là anh lại một hai đòi về, bởi vậy dì Lâm mới nói, anh đã trở thành khách hàng thân thiết của bệnh viện rồi kìa. Anh ráng ở thêm dăm bữa nữa để bác sĩ trị dứt bệnh nha." Nghe nói anh muốn xuất viện, Thanh Hạ dùng hết sức "mồm" khuyên răn. Không phải cậu không muốn anh về nhà, mà vì anh cứ hai ba bữa thì bệnh lại tái phát. Nên Thanh Hạ nhận được sự phân công của những nhân viên "thân tính" của anh rằng, nhất định lần này phải để bác sĩ mở miệng nói anh có thể rời khỏi mới được.
Thấy dáng vẻ lấy lòng thêm vào sự cương quyết của Thanh Hạ, người trên giường làm mặt khó xử, sau đó giả bộ trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nhìn sang khuôn mặt đầy mong chờ của cậu, nói:
"Được rồi, được rồi! Đừng trưng bộ mặt thỏ con đó ra nữa, khi nào bác sĩ cho về thì về, được chưa?"
"Dạ! Vậy anh nhanh ăn đi."
Người đàn ông gọi Chương Viễn này, không phải ai khác, mà chính là Chương Viễn hai người bên kia đã không ngơi nghỉ tìm kiếm suốt hai năm qua.
Sau khi rời khỏi Vĩnh Hòa, Chương Viễn cũng không biết phải làm gì tiếp theo. Anh chỉ là muốn rời khỏi nơi đó, vì sợ những cảnh vật ở đó sẽ ngày ngày bào mòn ý chí sinh tồn của anh.
Trong lúc lang thang trên đường, một tờ thông báo chuyển nhượng cửa tiệm đập vào mắt Chương Viễn. Khi anh bước vào trong, vừa đúng lúc chủ tiệm đang thanh toán lương cho những nhân viên. Nghe loáng thoáng thì do tình hình kinh doanh của quán không được tốt, chủ tiệm định bán cửa tiệm rồi về quê canh tác với gia đình.
Thanh Hạ chính là nhân viên bán thời gian của cửa tiệm, cậu nhận lương của mình xong lại lo lắng không biết tiếp theo phải làm việc ở đâu. Khoảng khác Chương Viễn nhìn thấy Thanh Hạ, phản ứng còn kinh ngạc hơn so với Cố Duệ Thành hay Tử Ngôn nhiều. Anh như bất động tại chỗ, đôi chân không nghe lời chủ chỉ đứng yên nơi đó, nhịp tim thì loạn xạ hết cả lên.
Không chút chần chừ, anh bước lại phía Thanh Hạ đang đứng, một câu hỏi: "Cậu có muốn tiếp tục làm việc ở đây không?"
Nhận được cái gật đầu của Thanh Hạ, Chương Viễn nhanh chóng thương lượng với chủ tiệm mua lại nơi này. Trước khi thỏa thuận được ký kết, người chủ cũng nói với anh rằng sinh ý của cửa tiệm rất không tốt. Nhưng vào lúc đó, suy nghĩ nhiều nhất của anh chỉ là làm sao giữ được cậu thiếu niên này, còn chuyện sau đó...anh vẫn chưa nghĩ tới.
Trước đó cửa tiệm này là một nơi bán hoa và cây cảnh, tuy nhiên hoàn cảnh xung quanh lại không phù hợp. Bao quanh cửa tiệm là một trường học lớn trong tỉnh và mấy khu nhà trẻ xuyên suốt một con đường, nên người dân ở đây đa số là trẻ con. Đối với vị trí này, nghề nghiệp của Chương Viễn chính là thế mạnh rồi!
Anh chi một số tiền trang trí lại cửa tiệm một chút, màu sắc phải tươi sáng hơn, không gian phải thật thoáng đãng để thu hút người khác. Bảng hiệu cũng phải được thiết kế nổi bật hơn một chút, đối tượng hướng tới là trẻ em nên phải có một chút dễ thương trong từng chi tiết. Điều quan trọng chính là, làm sao có đứa trẻ nào cưỡng lại được một chiếc bánh, với hình dạng dễ thương cùng mùi thơm lan tỏa được chứ.
Chương Viễn chính thức khai trương cửa tiệm một tháng sau đó. Ban đầu chỉ có mấy lượt khách một ngày, nhưng do cách trang trí và những anh nhân viên phục vụ điển trai bên trong. Một đồn hai, hai đồn năm, chẳng mấy chốc tiệm bánh của Chương Viễn trở thành điểm nóng trong khu vực.
Sự nổi tiếng tăng cao, sinh ý ngày một tốt, hai người bọn họ đúng là không kham nổi. Sau lần bị bệnh đau dạ dày hành hạ, Thanh Hạ phải làm việc đến kiệt sức, Chương Viễn quyết định thuê thêm nhân viên mới. Người đến thì rất nhiều, nhưng sau khi cân nhắc Chương Viễn quyết định thuê hai người trong số họ, một người là Thương Duy, người còn lại là Long Minh.
Thời gian bận rộn khiến đôi khi, Chương Viễn quên khuấy mất chuyện của Tử Thanh. Nhiều lúc không để ý, Chương Viễn đã xem Thanh Hạ là Tử Thanh từ lúc nào không hay. Vì thế, rốt cuộc không biết là Chương Viễn đã quên được chuyện của Tử Thanh hay là vì anh nghĩ Tử Thanh đã ở bên cạnh mình rồi.
Theo như anh thấy, nếu Cố Duệ Thành có ở đây, nhất định sẽ đấm vào mặt anh và nói anh là một tên khốn nạn!
...................
Bên đây Tử Ngôn dùng cơm xong, cũng không quên nhắc anh nhớ đi xác minh chuyện kia. Không còn cách nào khác, Cố Duệ Thành dụ Tử Ngôn ngủ xong một mình đi qua bên kia.
Sở dĩ anh do dự là vì, nếu đó không phải Chương Viễn bạn anh thì sao? Mà nếu phải thì làm sao? Chủ yếu là anh không biết phải nói gì hiện tại. Và, có khi nào sự xuất hiện của anh sẽ khiến cuộc sống hiện tại của Chương Viễn xảy ra vấn đề gì hay không?
Đứng trước cửa phòng bệnh khi nãy Thanh Hạ bước vào, mắt nhìn tay nắm cửa nhưng Cố Duệ Thành vẫn miên man không biết phải làm gì tiếp theo.
"Em có thể yêu anh không?" Giọng nói của Thanh Hạ truyền vào tai Cố Duệ Thành đứng bên ngoài, chỉ nghe gián tiếp nhưng anh cảm nhận được sự run rẩy bên trong nó. Coi bộ người nói đã phải lấy bao nhiêu cân dũng cảm mới thổ lộ được điều đó.
"Tại sao lại là anh?"
Cố Duệ Thành nghe được lời Thanh Hạ, đương nhiên cũng nghe được lời của người còn lại. Là Chương Viễn! Anh có thể khẳng định như thế. Làm sao có thể không nhận ra giọng của người bạn thân nối khố của mình cơ chứ?
Không do dự thêm lời nào, anh đẩy cửa bước vào trong.