Chương 35

Căn phòng tối đen bị ánh sáng trên tầng thượng của một khách sạn chiếu vào, ánh sáng phản chiếu lên viên ngọc trên cánh tay đang đưa lên của anh. Một cái gì đó thấp thoáng phản chiếu bên trong viên ngọc.

Đợi đến khi nhìn kỹ, bàn tay đang cầm nắm thuốc ngủ buông ra, những viên thuốc theo đà lộp độp rơi xuống đất. Một chữ "Thanh" được khắc chèn bên trong viên ngọc, nằm dưới chữ Viễn của anh. Điều này chỉ được nhìn thấy khi có ánh sáng chiếu trực tiếp vào bên trong.

Giọt nước mắt không kìm được, một lần nữa rơi xuống khuôn mặt anh. Buông cánh tay xuống, Chương Viễn nhìn viên ngọc kia, lại nhìn ánh sang đang theo quy luật một vòng rồi một vòng lại chiếu vào nơi anh ngồi.

"Thật sự muốn anh tiếp tục sống như vậy?" Chương Viễn ngồi đó, mỉm cười với thứ anh sáng xoay vòng vàng vàng kia, không nói gì nữa.

Sáng hôm sau, Cố Duệ Thành cùng Tử Ngôn cùng nhau đến Hoa Thịnh. Ban đầu anh không định dẫn theo Tử Ngôn, anh sợ khi thấy hình ảnh bất lực cùng đau khổ của Chương Viễn, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu. Nhưng Tử Ngôn thì nghĩ khác, Chương Viễn vì Tử Thanh mà trở nên như thế, cậu không thể không quản được.

Khi hai người đến nơi, thì thấy bảo vệ chung cư cũng đang đứng trước cửa nhà Chương Viễn. Nghĩ đến tình huống không ổn, hai người vội vàng đi tới đẩy cửa bước vào.

Người bảo vệ bị "tập kích" bất ngờ, trên tay cầm chìa khóa chuẩn bị tra vào ổ cũng vì thế buông ra.

Trống rỗng!

Đó chính là hiện trạng bên trong căn nhà. Nội thất vẫn nằm đó, nhưng những đồ vật đáng lý ra phải nằm ở đó thì không thấy đâu.

"Các cậu tìm người bên trong sao? Không ở đây nữa rồi." Người bảo vệ thấy được sự lo lắng trên khuôn mặt cả hai, thuận miệng nói.

"Cậu ta đi đâu rồi, anh có biết không?" Cố Duệ Thành hỏi.

"Không biết. Sáng nay tôi nhận được điện thọai của chủ chung cư, nói người ở căn nhà này muốn rời đi nên kêu tôi vào xem một chút. Khi tôi vào trong thì chỉ thấy được giấy tờ hợp đồng trên bàn, cùng với một chìa khóa nhà. Người chủ bên kia cũng nói là sắp xếp xong rồi, tôi chỉ đến để khóa cửa chờ người khác tới thuê thôi." Nói tóm lại là không biết gì hết đó. Bảo vệ liếc nhìn hai người ra hiệu một chút, sau đó khóa cửa rồi rời khỏi.

"Giờ chúng ta làm sao đây?" Tử Ngôn lo lắng hỏi.

Đừng nói chi Tử Ngôn, kể cả Cố Duệ Thành cũng đang rối như tơ vò, Chương Viễn lại một lần nữa chơi trò mất tích với anh. Hai năm trước anh cũng không tìm được anh ta, liệu hiện tại có ngoại lệ hay không?

Vừa lúc cả hai không biết phải làm gì, điện thoại của Cố Duệ Thành báo tin nhắn đến. Số điện thoại gửi đến không hiển thị tên người, là số lạ, nhưng anh vẫn bấm mở ra xem.



"Đừng lo lắng, cũng không cần đi tìm. Mình sẽ không làm chuyện ngu ngốc. Mình sẽ liên lạc sau."

Là Chương Viễn gửi, chỉ đôi ba dòng như thế nhưng đã thành công trấn an hai người bên này. Nhìn lại tin nhắn một lần nữa, Cố Duệ Thành chỉ lắc đầu chứ không mở miệng đánh giá tiếng nào.

"Anh thấy như thế nào?" Tử Ngôn cũng xem được tin nhắn đó. Nhưng cậu là một người rất lo xa, đa số người không ổn đều nói bản thân rất ổn. Tuy Chương Viễn nói không cần tìm cũng như không cần lo cho anh, nhưng Tử Ngôn vẫn không an tâm nếu để yên như thế.

"Cậu ấy một khi đã muốn rời đi, sẽ không dễ dàng tìm được đâu, nếu dễ anh đã không mất liên lạc với cậu ấy gần hai năm. Có lẽ chúng ta nên để cho cậu ấy một không gian riêng để bình tĩnh suy nghĩ, Chương Viễn đã bảo đảm không sao thì chúng ta nên tin tưởng cậu ấy. Quay về thôi!"

Nói là để Tử Ngôn yên tâm nhưng Cố Duệ Thành vẫn định cho người tìm hiểu một chút. Vì không biết kết quả ra sao, anh không định nói trước với cậu sợ cậu bị phân tâm về chuyện đó.

Sau khi rời khỏi Hoa Thịnh, Cố Duệ Thành đưa Tử Ngôn đến trường học sau đó thì quay về công ty. Mọi chuyện đã định như thế, cả hai muốn quản cũng không quản được nữa rồi, chỉ là tới đâu hay tới đó thôi.

......................

Hơn một tuần sau sự việc của Chương Viễn, Tần Khoa xuất viện liền được Tần Kiên hộ tống đến trường giáo dưỡng. Tuy phải ở đó "tu tính" hai năm, nhưng Tần Khoa lại không hề lộ dáng vẻ khó chịu, ngược lại rất chi là phối hợp.

Tần Kiên nói hắn cố gắng rèn luyện, có thời gian sẽ vào nhìn hắn rồi rời khỏi. Bên cảnh sát đã xử lý xong giấy tờ, một giáo viên trong trường với khuôn mặt có phần bặm trợn ra đón hắn. Tần Kiên quay người bước vào trong, cánh cửa sau lưng khép lại, đó xem như là cánh cửa của những sai sót trong quá khứ. Đã khép lại rồi!

Tử Ngôn cũng quay lại trường học, bắt đầu những chuỗi ngày huấn luyện và thi đấu của mình. Chỉ hơn một năm nữa thôi, cậu đã có thể trở thành một người thi đấu chuyên nghiệp, hiện tại chính là một bước chuyển rất quan trọng trong sự nghiệp của cậu. Cũng vì thế, việc đi lại giữa hai nơi với khoảng cách xa, gây nhiều khó khăn cho Tử Ngôn.

Cố Duệ Thành vì lý do như thế, thuận lợi về chung một nhà với Tử Ngôn. Cậu đến gặp thầy giáo nói về việc dọn ra ngoài, cũng nói rõ là đến ở với Cố Duệ Thành. Ban đầu, thầy ấy còn có hơi nghi ngại vì Tử Ngôn chưa đến tuổi trưởng thành, hai người sáng tối lại ở chung với nhau vì có vẻ không hay cho lắm. Không ngờ chỉ vì sự nghi ngại nhỏ bé ấy, Cố Duệ Thành đã đến tận nhà đảm bảo với ông rằng sẽ không làm chuyện gì vượt quá giới hạn đối với cậu.

Hai người được sự đồng ý của hai bên, chính thức dọn ra ngoài ở chung với nhau. Căn nhà này, do Cố Duệ Thành dành rất nhiều công sức để tìm kiếm và trang trí, cho nên nó rất hợp với ý thích của cậu. Bên trong còn có hẳn một phòng tập riêng dành cho cậu, Tử Ngôn không cần phải mọi lúc đều đến trường học mới luyện tập được.

Ngoài ra, một không gian dành cho Tử Thanh, Cố Duệ Thành cũng không muốn vì anh mà hai người bị chia ra. Tử Ngôn ban đầu cảm thấy hơi khó xử cho anh, nhưng hiều được suy nghĩ của anh dành cho cậu, Tử Ngôn rất vui mừng mà thuận theo.

Hai người có nhà riêng, những người bạn của Tử Ngôn ở trường cũng thường xuyên đến nhà hai người làm khách. Đôi khi còn có vài người bạn của Tử Thanh cũng đến thắp nhang và nói cho anh nghe chuyện gần đây ở trường. Bởi vậy Tử Ngôn ngày càng thấy thấm câu nói của một ai đó, "Bạn có được yêu thương hay không, thì chỉ đến khi không còn trên đời này mới biết rõ được!". Nghe thật đau lòng, nhưng lại đúng.

Cha Cố và Tề Minh cũng hay đến xem cuộc sống của hai người, đôi khi còn lén lút dặn dò Cố Duệ Thành không nên lén "ăn cơm". Cho đến khi ông rời đi hai người đều chỉ biết nhìn nhau cười trừ, vì Tử Ngôn đều nghe được những lời "nói nhỏ" đó của ông.



Mọi chuyện cho đến hiện tại đều xem như đã không còn chuyện gì nữa, duy chỉ có một khuất mắt chưa được làm rõ mà thôi.

Chương Viễn hiện tại vẫn không có chút tin tức nào!

Đôi khi hai người họ ngồi nói chuyện với nhau, vô ý nhắc đến Chương Viễn lại chỉ biết im lặng nhìn nhau. Anh ta nói sẽ liên lạc, nhưng lại không biết là đến khi nào mới có thể nhận được.

..................

Hai năm trôi qua như một cái chớp mắt.

Tử Ngôn hiện tại đã là một người thi đấu chuyên nghiệp, biết bao nhiêu giấy mực của mấy kênh báo dành cho cậu. Đội tuyển quốc gia cũng đã có riêng một vị trí, không thể thay thế dành cho Tử Ngôn. Hơn hai năm qua đi, bên trong căn nhà của Cố Duệ Thành cùng Tử Ngôn lại mở rộng thêm một phòng, dành cho những phần thưởng mà cậu dành được. Cố Duệ Thành dần dần cũng có thêm một công việc khác, chính là khi có khách đến nhà chơi, sẽ dẫn họ vào đó để...khoe.

Sáng hôm nay, Cố Duệ Thành đưa Tử Ngôn sang thành phố bên cạnh để thi đấu giao hữu. Đương nhiên theo bình thường, cậu sẽ đi cùng xe với toàn đội, nhưng ai đó lại không cho phép.

Chuyện là Tử Ngôn bị say xe rất nặng, đối với xe hơi thông thường thì còn đỡ. Vì đa số là do Cố Duệ Thành làm tài xế, anh sẽ biết khống chế tay lái của mình như thế nào. Còn đối với mấy loại xe buýt hay xe khách, mấy chục người chen lấn trên đấy thì thôi rồi.

Lần nào đi chung với đoàn, sau khi đến nơi sắc mặt Tử Ngôn còn so hơn kém được với tàu lá chuối luôn ấy chứ. Cố Duệ Thành làm sao có thể để người mình nâng như trứng hứng như hoa chịu dằn vặt thêm nữa, thế là anh chuyển nghề sang làm tài xế thân cận cho Tử Ngôn. Mọi người bên ngoài khi thấy anh đưa đón rồi lại lo từng miếng ăn giấc ngủ cho cậu như thế, đều nghĩ Cố Duệ Thành là quản lý của Tử Ngôn. Đến khi biết được mối quan hệ của hai người cùng nội tình bên trong đều đồng thời gật gù:

"Thì ra là vậy!"

Buổi giao hữu diễn ra vào buổi chiều, nên sáng hôm đó hai người bọn họ cùng nhau lái xe từ từ, vừa ngắm cảnh vừa thư giãn.

Chỉ là có một chuyện ngoài dự kiến đã không may xảy ra!

Đối thủ của Tử Ngôn là một người bốc đồng, vì bị cậu nhanh chóng hạ gục đã giở trò chơi xấu. Trong lúc mọi người đang chào hỏi nhau cuối màn, người này đã đi tới đá một cước vào ngực Tử Ngôn. Do không phòng bị, cậu lãnh trọn cú đá đó vào người.

Ngay lập tức, Tử Ngôn ôm lấy ngực gục xuống sàn nhà, cổ họng cũng cảm nhận được sự tanh nồng đang trực trào. Cố Duệ Thành như một cơn gió từ trên khán đài chạy xuống, để lại một ánh mắt gϊếŧ người cho tên kia, rồi bế lấy cậu chạy ra ngoài.

Khỏi phải nói số phận của người thanh niên kia như thế nào, trước con mắt chứng kiến của người hai bên, hắn bị đuổi khỏi đội tuyển không cần bàn luận gì thêm. Hơn thế nữa, nếu tình trạng của Tử Ngôn có gì nghiêm trọng, sợ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc bằng pháp luật.