Cố Duệ Thành không chịu được nữa, bỏ chén cơm xuống, bước sang phía cậu. Nhưng cũng ngại không gian mở của phòng bếp nên không giống bình thường ôm lấy cậu, mà chỉ lấy khăn giấy bên cạnh thấm nước mắt cho cậu.
Không khí như thế cũng không ai nuốt nổi cơm, Tử Ngôn sau khi khóc một hồi, thấy bữa ăn đang vui vẻ vậy mà vì bản thân lại bị phá hủy. Cậu quay sang cúi đầu xin lỗi cha Cố, cũng nhìn sang Cố Thiên Hành để lại ánh mắt có lỗi cho hắn. Cha Cố không trách cậu, mà chỉ quay sang hỏi lý do.
"Từ khi biết chuyện con chưa bao giờ được gọi một tiếng cha, sau khi Tử Thanh mất cũng chưa được ăn cơm một cách vui vẻ như thế này. Nên con..."
"Ta hiểu mà. Vậy sau này con đã có cha rồi, lại còn có thể cùng nhau dùng bữa. Tử Ngôn có cảm thấy vui không?"
"Rất vui ạ!"
Cố Duệ Thành không có ý trách cậu đã quên người bên cạnh như anh, ngược lại trong lòng lại thoải mái không ít. Vì không muốn anh lo lắng, Tử Ngôn thường nói với anh rằng mọi chuyện vẫn ổn, đó là do Tử Thanh chọn và cậu ủng hộ. Nhưng trong thâm tâm anh biết, làm sao có thể ổn được khi mất đi người thân duy nhất trên đời.
Hiện tại có thêm người cùng chăm sóc, cùng quan tâm cậu với anh, tuy có chút ghen tỵ nhưng anh cũng rất vui lòng. Cậu chịu nói ra suy nghĩ trong lòng khiến anh bớt lo đi rất nhiều. Anh chỉ sợ đó là vỏ bọc của cậu, đến khi không chịu được nữa, lại giống như Tử Thanh.
"Vậy thì hiện tại có cha để chống lưng rồi, có lẽ không cần anh nữa phải không? Bản thân bỗng nhiên thấy mình thật đáng thương..." Cố Duệ Thành vừa nói vừa làm bộ lấy khăn giấy đưa lên chấm nước mắt, điệu bộ chọc cười mọi người không ít.
"Cứ tiếp tục giả bộ đi. Tử Ngôn, cha nói con nghe, đừng để vẻ ngoài của nó dụ dỗ nghe chưa. Nó là một con trâu già đấy, nếu nó có dùng điệu bộ đáng thương đó mà đòi hỏi điều gì, cũng không được phép đồng ý nghe chưa!"
Cha Cố dùng thái độ như đang dạy con trước khi gả về nhà chồng, khiến cậu rất cảm động và cũng rất vui vẻ. Cố Thiên Hành bên kia thì ôm bụng cười ngặt ngoẽo, không ai để ý đến Cố Duệ Thành phía sau mặt chuyển xanh trắng.
Sau có thể như thế được, Tử Ngôn đã hứa hai tháng sau cho anh, lỡ như vì lời của cha Cố mà thay đổi. Ngược lại lần này anh đem Tử Ngôn về không có lợi mà còn hại trăm phần, đây là cảm giác tự lấy đá đập chân hay sao?
Thật ra tuổi tác của Tử Ngôn ban đầu cũng là chuyện khiến cha Cố suy nghĩ rất nhiều. Hai người cách nhau gần chục tuổi như thế, thì không phải có hơi không tốt hay sao? Chưa nói đến hiện tại cậu vẫn chưa đủ 18 tuổi, con trai ông còn bị đeo danh "trâu già gặm cỏ non" nữa.
Nhưng sau khi gặp cậu, lại nghe mấy ông bạn nói bản thân còn nuôi con dâu từ khi nó mới chập chững biết đi. Con trai của mấy ổng còn lớn hơn Duệ Thành của ông rất nhiều, chính vì thế cha Cố không còn suy nghĩ gì nữa. Tụi nhỏ hạnh phúc không phải là điều tốt nhất rồi sao?
Lại biết đâu chừng sau này, khi con trai ông trở thành một lão già như ông hiện tại, thì có Tử Ngôn bên cạnh cũng là một điều hay!
Buổi tối kết thúc, trời cũng không còn sớm, cha Cố ra lệnh cho Cố Duệ Thành đưa Tử Ngôn về đến tận nhà. Anh làm kiểu như được ra lệnh mới theo nhưng thật ra đã cầm chìa khóa xe trên tay rồi, chỉ kiềm chế không vác cậu mà chạy khỏi Cố gia thôi.
Sau một hồi lâu cha Cố quyến luyến không buông cậu ra, cuối cùng cũng được Cố Thiên Hành gỡ vây. Anh không còn đợi gì nữa, kéo cậu một mạch ra xe, Tử Ngôn vừa bị kéo đi vừa chỉ kịp giơ tay lên vẫy vẫy với ông.
Bước vào xe, Tử Ngôn còn chưa kịp trách móc anh câu gì, liền một thân kinh ngạc bị Cố Duệ Thành sờ soạng.
Tử Ngôn hết hồn đẩy anh ra, lại còn dùng hai tay làm tư thế phòng thủ che trước ngực. Anh cũng không lên tiếng giải thích, người của mình, chạm vào còn phải giải thích sao? Không thể nào có chuyện đó rồi!
"Anh làm người kinh doanh, sẽ không để bản thân chịu thiệt." Nói xong cậu đó, cũng không để ý đến đôi mắt mở to kinh ngạc của cậu, khởi động xe rời khỏi Cố gia.
Nhớ lại những hành động hôm nay của cha Cố, Tử Ngôn mới biết được, thì ra là anh đang ghen tỵ. Nhưng tại sao lại ghen tỵ với cả cha mình cơ chứ, thật hết nói nổi!
Không muốn để Cố Duệ Thành chạy xe tới lui, Tử Ngôn đề nghị anh có thể ngủ lại đây, sáng hôm sau đến thẳng công ty cũng được. Quần áo thì lần trước Y Hạ mang đến cho anh, vẫn luôn được treo bên cạnh quần áo của cậu, rất thuận tiện. Cố Duệ Thành cầu còn không được, không nói hai lời, xem như nhà mình mở cửa bước vào trong.
Xoạt xoạt hai cái, cởi sạch quần áo ra ném lên giường chỉ còn lại cái qυầи ɭóŧ, sau đó nghênh ngang lướt sang Tử Ngôn bước vào nhà tắm. Cậu cũng biết hôm nay anh bị kí©h thí©ɧ nên không để ý lắm, mang quần áo cảu anh bỏ vào máy giặt, sau đó lại lấy một bộ quần áo có vẻ thoải mái để lại chỗ cũ. Cả ngày hôm nay đều không có ở nhà, cậu bước ra phòng khách dọn dẹp lại một chút, sau đó lại thắp nhang cho Tử Thanh.
Cố Duệ Thành sau khi tắm xong định khoe với Tử Ngôn cơ bụng ướŧ áŧ của mình, ai dè bước ra chỉ thấy bộ quần áo để sẵn trên giường, còn người thì không biết đi đâu.
Mặc xong quần áo, bước ra ngoài thì thấy Tử Ngôn đang ngồi trên sofa trầm tư. Anh bước đến ngồi xuống bên cạnh, kéo đầu cậu để cậu dựa vào l*иg ngực anh, rồi lại im lặng không nói gì.
"Anh nghĩ Chương Viễn có thể vực dậy hay không?" Nhớ lại bộ dạng khi chiều của Chương Viễn khiến cậu không khỏi lo lắng. Chung quy anh ta trở thành như thế, Tử Thanh cũng có một phần nguyên tố trong đó.
"Anh không biết sau này như thế nào, nhưng hiện tại có lẽ là không! Hôm nay sau khi gặp Chương Viễn, anh chợt có suy nghĩ, có phải cậu ta vẫn chưa vượt qua được chuyện năm xưa hay không? Cố tình trốn tránh anh thời gian qua, không phải là để gầy dựng sự nghiệp như cậu ta nói, mà chỉ là quá mệt mỏi khi cứ phải giả vờ mình ổn trước mặt anh."
"Vừa uống bia vừa phải dùng thuốc ngủ, có lẽ tình trạng của anh ấy đang rất tệ. Nếu rảnh rỗi anh hãy ghé qua nhìn anh ấy nhiều hơn một chút. Em không muốn vì Tử Thanh mà anh ấy lại xảy ra chuyện."
"Được, chuyện đó anh sẽ để ý. Em đi tắm đi, cả ngày hôm nay đều đã mệt rồi."
"Ừ, anh ra khóa cửa lại đi, em xong xuôi thì chúng ta cùng nhau nói chuyện phiếm sau đó đi ngủ luôn."
"Đồng ý."
Cầm chìa khóa trên bàn ra khóa cửa, Cố Duệ Thành bỗng có một cảm xúc rất vi diệu. Cứ như hai người họ đang sống chúng với nhau vậy. Em ấy đi tắm, sau đó hai người cùng nhau lên giường nằm, sau đó lại nói chuyện trên trời dưới đất với nhau. Cuối cùng là cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Chỉ mới nghe thôi mà anh đã không chờ được muốn bay lên rồi. Đây có phải chính là nguyên nhân, mà câu nói "thành gia lập nghiệp" trở nên có ý nghĩ không? Phải thành gia rồi mới lập nghiệp, chính là như vậy!
Cố Duệ Thành khóa cửa xong, ngón tay xoay xoay chùm chìa khóa, một mình đắm chìm trong khung cảnh đêm khuya.
............
Phía bên kia, một lon bia rơi xuống sàn nhà, va chạm với những vỏ lon khác phát ra âm thanh kinh động bầu không khí im lặng. Chương Viễn nằm nghiêng trên ghế sofa, nhìn bức hình anh chụp trôm được của Tử Thanh, mỉm cười.
"Anh đã rất cố gắng để bản thân không nghĩ đến mọi chuyện, nhưng hôm nay gặp được Tử Ngôn, khuôn mặt cậu ấy...cứ như dán thẳng vào đôi mắt anh vậy. Anh nhận ra bản thân khốn nạn như thế nào. Luôn mỉm cười khi nhìn cậu ấy, nhưng lại tự bản thân xem cậu ấy thành em mất rồi. Anh thật sự rất nhớ em, rất muốn gặp em. Tại sao mọi chuyện lúc nào cũng không theo ý anh vậy?"
Vừa nói xong, Chương Viễn cầm lọ thuốc ngủ trên bàn, nốc hết vào họng. Sau đó lại như suy nghĩ đến chuyện gì, xông vào nhà vệ sinh, cố gắng nôn hết ra ngoài. Chương Viễn mệt mỏi, gục xuống bồn cầu bên cạnh.
"Anh không thể chết như thế, nếu mang bộ dạng này đến gặp em thì em sẽ chê anh, có phải không? Anh phải chuẩn bị một món quà mang đến cho em."
Chương Viễn lẩm nhẩm trong miệng một hồi lâu, đứng lên, vốc nước lên mặt cho tỉnh táo. Sau đó bước ra phòng khách, cầm điện thoại lên đặt đồ ăn khuya, trong lúc chờ đợi bắt đầu dọn dẹp lại phòng khách.
Đồ ăn đến, Chương Viễn vừa ăn tối vừa xem tivi, tiếp theo là tắm rửa sạch sẽ rồi lại lên giường. Lấy sổ tay cửa hàng ra, viết những thứ cần chuẩn bị cho ngày mai, đắp chăn, bật một bản nhạc êm dịu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong không gian rộng lớn của căn nhà, tiếng piano êm dịu từng nhịp đưa người bên trong vào giấc ngủ. Bầu trời tối đen bên ngoài, ánh đèn neon lung linh trên con phố, bầu trời bắt đầu kéo mây đến che lấp những ngôi sao đang làm nhiệm vụ chiếu sáng. Sự u ám vốn có của màn đêm che lấp đi sự u ám của cơn mưa đang bất chợt tìm đến, giống như trong cuộc đời, không ai biết bóng tối sẽ che lấp trái tim ai.