Chương 9

Vị hôn phu kia của tôi, Lục Tễ, đột nhiên đi tới Tống gia.

Tôi vừa muốn ra ngoài liền nhìn thấy hắn đứng ở cửa, đang muốn gõ cửa.

Trong mắt tôi lóe lên một tia chán ghét.

Hắn ta lại vừa nhìn về phía nhà, vừa cười nói với tôi: "Vi Vi, có phải em biết anh đến mở cửa cho anh không? Chúng ta thật sự rất hiểu nhau!”

Tôi biết hắn đến tìm Tống Niệm Hạ.

Tôi mặc kệ hắn, trực tiếp giơ túi trong tay lên.

“Không nhìn thấy tôi muốn ra ngoài à? Cút! "

Lục Tễ không thể tin nhìn tôi.

“Vi Vi, em... "

Cũng khó trách hắn khϊếp sợ như vậy.

Dù sao kiếp trước tôi tuy rằng tính tình kiêu căng, nhưng lại móc tim móc phổi mà đối tốt với hắn.

Ngược lại là Lục Tễ, thường xuyên mắng mỏ tôi và đối xử với tôi như mẹ đẻ của tôi.

Kiếp trước tôi thật đúng là mỡ heo ngập não, là tốt hay xấu hoàn toàn chẳng phân biệt được, mới cho những tên ngốc này cơ hội tổn thương mình.

Tôi vốn định trực tiếp đuổi Lục Tễ đi, nhưng nghĩ đến Tống Niệm Hạ, tôi xoay người trở lại phòng khách.

“Chuyện gì, mau nói. "

Lục Tễ đi nhanh tới, ánh mắt đánh giá chung quanh, có vẻ như đang tìm kiếm người nào đó.

“Vi Vi, anh nhớ sinh nhật em cũng đã qua một khoảng thời gian rồi nhưng không thấy tổ chức tiệc, nên đến xem em có sao không.”

A, khoảng thời gian trước? Đã qua hơn một tháng rồi, lúc này hắn mới nhớ ra?

Tôi ngồi trên sô pha, không kiên nhẫn nhìn về phía hắn.

“Nhìn thấy chưa? "

Lục Tễ ngẩn người:" Nhìn, nhìn thấy rồi."

“Nhìn thấy rồi còn không đi?!"

Tôi cố tình cao giọng.

Quả nhiên một giây sau, Tống Niệm Hạ liền từ phòng ngủ chạy ra.

Cao Viện nghe được tiếng động, cũng chạy ra.

Ánh mắt Lục Tễ sáng ngời, theo bản năng muốn đi tới trước mặt Tống Niệm Hạ.

Tôi lạnh lùng cười một tiếng, thân thể Lục Tễ cứng đờ, mới ngừng lại.

"Vi Vi, hai người này là?"

Tôi không khỏi cười nhạo: "Sao vậy, ở Lục gia không có internet à? Anh không biết nhà tôi đã nhận nuôi hai cô con gái sao?"

Lục Tễ có chút không vui.

“Vi Vi, sao hôm nay em đối xử với anh khó chịu như vậy? Em trước kia không như vậy."

“A, không phải là do kỳ sinh lý sắp tới chứ? Con gái vẫn nên ít tức giận thì tốt hơn, bằng không về sau em gả đến Lục gia, nếu như làm chuyện gì khác người có thể khiến Lục gia mất mặt."

Tôi nhìn bộ dạng nghĩa chính từ nghiêm của Lục Tễ cười ra tiếng.

Lục Tễ nhíu nhíu mày: "Vi Vi, em cười cái gì?"

Tôi vuốt vuốt tóc, chỉ chỉ hai người bên cạnh.

"Giới thiệu một chút, em gái nuôi của tôi, Tống Niệm Hạ và Cao Viện."

Lục Tễ làm bộ không thèm để ý liếc mắt một cái: "Đã thấy, cho nên?"

Nhưng tôi rõ ràng nhìn ra, lúc hắn nhìn về phía Tống Niệm Hạ thân thể rõ ràng dừng một chút.

Tôi nhếch môi, cũng không có vạch trần.

“Cho nên, hiện tại đối tượng kết hôn với Lục gia các người, cũng không phải chỉ có mình Giang Vi tôi.”

"Nếu như không hài lòng với tôi thì có thể nhanh chóng hủy bỏ hôn ước, các người vẫn còn có hai lựa chọn."

Tôi cười nhìn Tống Niệm Hạ cùng Cao Viện.

“Hai em gái, các người ai thích Lục Tễ, nhưng cũng nhớ thông báo cho đối phương một tiếng. Phòng trường hợp sau này hai cô con gái nuôi của Tống gia vì tranh đoạt quyền liên hôn, gây náo loạn khiến người khác chê cười.”

Lục Tễ vội vàng đi tới trước mặt tôi: "Vi Vi, em nói cái gì vậy?”

"Tất nhiên là anh yêu em!"

Tôi: “Ừ.”

Nếu như không phải hắn thỉnh thoảng liếc nhìn Tống Niệm Hạ, tôi cũng sẽ tin.

Tôi vội vàng đứng dậy, lười cùng hắn diễn trò.

“Tôi có việc đi trước, anh và hai em gái của tôi hãy vun đắp quan hệ thật tốt nhé. "

Tôi cũng không quay đầu lại mà rời đi, Lục Tễ ngay cả chút ý tứ muốn giữ lại cũng không có.

Cũng đúng, bọn họ đều chắc chắn tôi mỗi ngày đều uống sữa.

Chẳng bao lâu nữa thần trí tôi sẽ không ổn định.

Kế hoạch của họ cũng có thể thành công.

Bọn họ thật đúng là cuồng vọng!