Cao Viện không làm tôi thất vọng, cô ấy dùng tất cả vốn liếng không ngừng đối nghịch với Tống Niệm Hạ.
Khi Tống Niệm Hạ chỉ gắp thức ăn cho ba tôi, Cao Viện liền ở một bên âm dương quái khí.
“Ai nha, chị Niệm Hạ, sao lại chỉ gắp thức ăn cho ba? Không phải là trong lòng bất mãn với mẹ chứ?"
“Đã tới Tống gia rồi, quá khứ như mây khói. Dù thế nào, hiện tại mẹ Giang cũng là mẹ của con.”
“Ôi, đều tại con......đã quên mất chị Niệm Hạ lớn lên ở cô nhi viện, nhất định là không có điều kiện học tập tốt, mới không hiểu lễ nghi cơ bản.”
“Không giống con, mưa sương rải đều.”
Sau đó cô ấy liền gắp thức ăn cho mọi người.
Thậm chí ngay cả bản thân Tống Niệm Hạ cũng không bỏ sót.
“Chị Niệm Hạ, không có gì xấu hổ đâu. Nếu không biết gì có thể hỏi chị Vi Vi, chị ấy rất tốt, sẽ không khinh thường chị. "
Tống Niệm Hạ đang muốn khóc, nhưng không ngờ, Cao Viện còn nhanh hơn cô ta.
Cao Viện đột nhiên buông bát đũa xuống, che mặt, nghẹn họng: "Tại sao chị Niệm Hạ không để ý tới em?"
"Là không thích ý của em sao?"
"Nhưng em đây cũng là vì muốn tốt cho chị Niệm Hạ!"
Nước mắt Tống Niệm Hạ vừa mới chảy ra, xấu hổ từ khóe mắt rơi xuống, lại sững sờ một câu cũng không phản bác được.
Mà khi Tống Triết uống đến bất tỉnh nhân sự được người khác đưa về nhà, Tống Niệm Hạ vội vàng đi lên dán vào người Tống Triết, không ngừng vặn vẹo thắt lưng: "Anh, anh không sao chứ? Em đưa anh về phòng nha.”
Mà Cao Viện lại làm như không thấy bưng một ly nước đi tới, trực tiếp đẩy Tống Niệm Hạ ra.
Nước văng khắp người Tống Niệm Hạ.
“A! Cao Viện, cô có bệnh sao?! "
Cao Viện một tay tiếp nhận Tống Triết, kinh ngạc nhìn về phía Tống Niệm Hạ.
"Ai da, chị Niệm Hạ, chị không sao chứ? Em là nhìn thấy trên mặt đất có vũng nước, sợ chị ngã sấp xuống đấy."
"Không ngờ lực có chút lớn, chị sẽ không trách tội em chứ?"
"Cô!"
Tống Niệm Hạ đỏ mặt, không nói nên lời.
Tống Niệm Hạ đột nhiên nảy ra ý tưởng, muốn tự mình nấu cơm lấy lòng mọi người trong nhà.
Cao Viện xung phong nhận việc chạy tới trợ thủ cho Tống Niệm Hạ.
Làm thế nào để ra tay, tôi không thấy.
Nhưng khi Tống Niệm Hạ bưng canh từ phòng bếp đi ra, Cao Viện vội vàng chạy tới thay Tống Niệm Hạ bưng khay canh qua, sau đó "không cẩn thận" trẹo chân đυ.ng vào người Tống Niệm Hạ, canh trực tiếp đổ lên người Cao Viện.
Tống Niệm Hạ còn chưa kịp mở miệng, nước mắt Cao Viện đã rơi như mưa.
“Có phải chị không thích em không? Tại sao lại cố ý đổ nước canh lên người em?"
"Em rõ ràng chỉ muốn phụ giúp chị một chút không phải sao?"
"Em cũng không có cướp công lao của chị..."
Mẹ tôi không chịu nổi việc Cao Viện bị đối xử như vậy, bước tới tát vào mặt Tống Niệm Hạ một cái.
“Tống Niệm Hạ! Cô có biết những bát đũa này đều rất đắt không? Lát nữa cô lại làm vỡ thì ai sẽ bồi thường? "
Ba tôi lại gia nhập cuộc chiến tranh này.
“Cô hét cái gì mà hét? Có ai lại nói chuyện với đứa nhỏ như vậy chứ? "
Mà Tống Niệm Hạ bên cạnh, lại không ai để ý.
Mà mỗi khi như vậy, tôi đều ngồi ngoan ngoãn ở một bên xem kịch hay.
Chỉ tiếc, trò hay như vậy xem nhiều cũng chán.
Mà có người giống như nghe được oán giận trong nội tâm tôi, chủ động gia nhập vào trong trận hỗn loạn này.