Chương 7

Kiếp trước mẹ tôi thường xuyên nhìn Tống Niệm Hạ, gọi cô ta là "Viện Viện".

Nhưng kiếp trước tôi bị hại khiến thần trí không ổn định, căn bản không thể nghĩ kỹ những nghi vấn này.

Sau khi sống lại, tôi lập tức tìm người.

Tôi thật sự đã tìm được.

Khi tôi tìm thấy Cao Viện, cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh quán bar, bị một đống nữ sinh vây quanh bắt nạt.

"Dám cướp đàn ông của tao à?"

"Các chị em! Cởi hết quần áo của nó ra cho tao! Chụp ảnh đăng lên mạng! Để toàn bộ mọi người trên mạng xem thứ đồ chơi không biết xấu hổ này, dám quyến rũ bạn trai của người khác!"

Cao Viện khóc sướt mướt, hỏi ngược lại: "Chị à, rõ ràng là chị không quản được bạn trai của mình, liên quan gì đến em chứ?"

"Em đâu có ép buộc bạn trai của chị thích em."

Tôi tìm người kéo đám người kia đi, cho bọn họ một số tiền lớn, đuổi đi.

Tôi một mình đi tới trước mặt Cao Viện, nâng cằm của cô ấy lên, nhìn mặt của cô ấy.

Ngay khoảnh khắc kia tôi mới rốt cục hiểu được, vì sao kiếp trước mẹ tôi thiên vị Tống Niệm Hạ như vậy.

Rõ ràng Tống Niệm Hạ cùng bà ấy một chút quan hệ huyết thống cũng không có.

Mẹ tôi giấu tất cả mọi người, ngay cả ông ngoại tôi cũng không biết.

Bà ấy và người đàn ông ngồi tù, có một đứa con gái.

Chính là Cao Viện.

Tống Niệm Hạ và Cao Viện rất giống nhau.

Không phải tướng mạo tương tự, mà là mùi trà xanh trên người hai cô ta, rất giống.

Tôi hận không thể bóp nát Cao Viện ngay tại chỗ, nhưng tôi vẫn nhịn được.

Tôi sắm vai thiên kim tiểu thư đơn thuần ngây thơ, vì Cao Viện xử lý quần áo lộn xộn.

“Em gái, người nhà của em đâu? "

Cao Viện tủi thân nhíu mày, nước mắt lại rơi xuống.

"Tôi... tôi, ba tôi ngồi tù, mẹ tôi......chạy theo người ta..."

Cô ấy cẩn thận kéo vạt áo tôi qua:"Chị... chị có thể giúp tôi không?"

"Em thấy chị... dáng vẻ rất lợi hại!"

"Hu hu hu...Em khổ quá chị ơi...Em chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường thôi."

“Đương nhiên có thể, trong nhà chị chỉ có một em trai, vừa lúc thiếu một em gái cùng tâm sự, em tới nhà chị đi."

Vì thế, tôi liền đem Cao Viện mang về Tống gia.

Khi bước vào cửa, cô ấy giật mình khi nhìn thấy bức chân dung gia đình ở đại sảnh.

Tôi đương nhiên biết cô ấy đang sợ cái gì.

Mẹ ruột của mình chạy theo người khác, lại ở đây trải qua cuộc sống xa hoa.

Đêm nay khi cô ấy nhìn thấy mẹ tôi, trong mắt tràn đầy oán hận, cũng không phải giả vờ.

Còn có Tống Niệm Hạ.......

Lần này, tôi gửi đứa con gái trong lòng của mẹ tôi đến bên cạnh bà.

Vậy vật thế thân Tống Niệm Hạ này, còn có thể đi bao xa đây?

Tôi cũng rất tò mò.