Tôi đứng dậy đang định trở về phòng, ba tôi lại đột nhiên gọi tôi lại.
"Giang... Vi Vi, mấy ngày nay dì Ngô chuẩn bị sữa cho con, đã uống chưa?"
Tôi dừng bước, làm bộ như không có việc gì.
“Đương nhiên......con uống rồi."
Cho bồn cầu uống.
Trong mắt ba tôi lộ vẻ đắc ý cùng trào phúng, cười ha ha với tôi.
“Vi Vi à, sau này những chuyện lớn vẫn phải hỏi ba một chút. Yến hội này, sao có thể nói không làm liền không làm? Dù nói thế nào, ba cũng là ba con."
Tôi mặt không chút thay đổi nhìn ông ấy một cái, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.
Sau này, cơ hội ông ấy có thể cười cũng không nhiều.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều sau khi tái sinh.
Tại sao lúc trước trong tiệc sinh nhật của tôi, tôi lại không chút cố kỵ nổi điên trước mặt mọi người, đánh chửi Tống Niệm Hạ.
Sự điên rồ đó, chính tôi cũng không khống chế được chính mình.
Mà sau đó, tinh thần của tôi thường hoảng hốt, tính tình càng trở nên vui buồn thất thường.
Gió thổi cỏ lay đều sẽ bị kinh hãi, người làm đi ngang qua tôi cũng nhịn không được đánh chửi, sau đó thần trí cũng không tỉnh táo.
Sau khi sống lại tôi trực tiếp tìm người lén điều tra, cuối cùng tìm được đáp án.
Người ba thân yêu của tôi, tôi từng cho rằng ông ấy vô cùng yêu thương tôi, trước bữa tiệc sinh nhật của tôi, mỗi ngày kiên trì bảo người làm đưa sữa cho tôi uống.
Ông ấy đã bỏ thuốc vào đó.
Vì con gái của mình, ông ấy không tiếc hại chết một đứa con gái khác, thật sự là một người ba tốt!
Nhưng năm đó, rõ ràng chính ông ta quỳ gối trước cửa Giang gia, dầm mưa cả đêm cầu hôn mẹ tôi.
Mà logic của mẹ tôi, kiếp trước tôi cũng không thể nghĩ thông suốt.
Sau khi bỏ trốn với người đàn ông kia không được mấy năm, người đàn ông kia ngồi tù, bà ấy liền bỏ chồng bỏ con về nhà.
Ông ngoại bất đắc dĩ, vì bà ấy tự mình chọn lựa một đối tượng thích hợp kết hôn, bà ấy chọn ai không chọn, lại chọn trúng ba tôi.
Sinh ra tôi và Tống Triết, rồi lại không quan tâm đến chúng tôi.
Mà kiếp trước sau khi Tống Niệm Hạ đến, thái độ của mẹ tôi lại khác thường, đối với Tống Niệm Hạ vô cùng bảo vệ và chăm sóc.
Lúc trước tôi vẫn không hiểu, sự yêu thích của bà ấy đối với Tống Niệm Hạ là từ đâu mà đến.
Cho đến khi tôi tìm được Cao Viện.
…..
Tôi trở về phòng không bao lâu, Cao Viện liền gõ cửa phòng ngủ của tôi.
Ánh mắt cô ấy cực kỳ hâm mộ lướt một vòng quanh phòng ngủ của tôi, sau đó hào hứng cúi đầu chào tôi.
"Chị Vi Vi, cám ơn chị...... Cám ơn chị mang em trở về."
"Cám ơn chị, cho em một mái nhà. Em.......em nhất định sẽ giúp chị giải quyết xong phiền toái!"
Tôi nhíu mày, tự nhiên cười.
Nhìn xem, đứa con từ trong ổ độc bò ra, chính là thượng đạo.
Điều này bắt đầu làm tôi hài lòng.
Tôi vẫy tay với cô ấy: "Chị chỉ là thấy em đáng thương, nên mang em về nhà mà thôi."
“Chị cũng không yêu cầu em làm bất cứ chuyện gì."
"Không có gì nữa thì trở về nghỉ ngơi đi, chị hơi mệt."
Cao Viện muốn nói lại thôi: "Chị..."
"Sao vậy?"
Cao Viện cẩn thận xem xét biểu hiện của tôi: "Chị... Biết chuyện của mẹ ruột em sao?"
Tôi không nhịn được cười nhạo: "Làm sao chị có thể biết được, tất cả những gì chị biết chẳng phải là em đã nói với chị sao?"
Cao Viện yên lòng, lại nói vài câu khách sáo, liền rời đi.
Tôi chớp mắt.
Nhưng những gì tôi biết không chỉ có những điều này.
Em gái ngoan của tôi.