Chương 3

Kiếp trước sở dĩ ông ấy tính kế dẫn Tống Niệm Hạ xuất hiện trong tiệc sinh nhật, chính là vì muốn chọc giận tôi, ép tôi xấu mặt, ép ông ngoại tôi thất vọng với tôi.

Bởi vì người cầm quyền toàn bộ Tống gia, là tôi.

Dù sao ba tôi chỉ là rể, mẹ ruột hoang đường, em ruột lại chỉ là phế vật chỉ biết ăn chơi, đàn đúm.

Chỉ có tôi là người thừa kế thích hợp nhất được ông ngoại chọn.

Chính vì điều này mà cha tôi đã nghĩ ra một mánh khóe như vậy, khiến tôi mất đi tình yêu của ông ngoại và từng bước rơi vào bẫy của họ.

"Giang Vi! Mày điên rồi! Lời của mẹ mày cũng dám không nghe?!"

Mẹ tôi ở một bên điên cuồng kêu gào, rất giống một người phụ nữ chua ngoa.

Tôi lại thản nhiên nhìn bà ấy: "Mẹ chưa từng nuôi tôi một ngày, tôi dựa vào cái gì phải nghe lời mẹ?"

Cái nhà này, thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm.

Kiếp trước họ đã vì những ham muốn ích kỷ của bản thân, từng bước từng bước đẩy tôi vào chỗ chết!

Đời này ngoại trừ bọn họ, còn có người được gọi là vị hôn phu, một người tôi cũng sẽ không buông tha!

Có lẽ là ánh mắt của tôi quá mức tàn nhẫn, ngay cả Tống Triết ngu xuẩn kia cũng cảm thấy khó chịu.

Nó cẩn thận kéo ống tay áo của tôi: "Chị, ánh mắt của chị bây giờ quá dọa người."

Tôi đẩy tay nó ra, đối với một tiếng “chị” này của nó làm tôi vô cùng ghê tởm.

Tôi quay đầu nói với bọn họ: "Tôi đồng ý nhận nuôi Tống Niệm Hạ."

Không đợi ba tôi kích động, mẹ tôi phẫn nộ, tôi lại mở miệng lần nữa.

"Có điều..."

Tôi dừng một chút, hai tay vỗ vỗ.

Căn phòng nhỏ cách đó không xa mở ra, một người đi ra.

Sắc mặt mẹ tôi trong nháy mắt trắng bệch, thậm chí có chút hoảng sợ.

Dù sao......hai mẹ con họ cũng có đến bảy phần tương tự.

Trong mắt ba tôi và Tống Niệm Hạ tràn đầy khó hiểu.

Mà hai mắt Tống Triết lại sáng ngời, thân thể nhịn không được dựa vào người nọ.

Tôi rất hài lòng với cảnh này: "Cũng rất trùng hợp, tôi vừa mới nhận nuôi một đứa em gái, Cao Viện."

Cao Viện nhu thuận mà cúi người, đứng dậy nhìn về phía mọi người.

“Chào chị gái. "

“Chào ba ba."

“Chào anh trai. "

Tầm mắt Cao Viện chuyển tới trên người mẹ tôi, trong mắt tràn đầy oán hận.

“Mẹ, mẹ, được. "

Tôi nhếch môi, nở nụ cười.

Hai đứa con riêng đều đến, gia đình này sắp có chuyện vui rồi.Ba tôi là người đầu tiên phản đối.

"Vớ vẩn! Giang Vi! Con lộn xộn cái gì?"

"Đây là con nhà ai, con dẫn nó tới làm gì, mau đưa về đi!"

"Cho dù con không thích Niệm Hạ, cũng không nên lợi dụng con nhà khác làm Niệm Hạ khó xử!"

Tôi cười.