Tôi cụp mắt xuống, nghe những lời như thế tâm tình không có biểu thị gì.
Nhưng ba tôi dường như thiếu kiên nhẫn, mở miệng chính là nói đạo lí.
“Giang Vi, ba chỉ thấy xuất thân của Niệm Hạ đáng thương, mới dẫn con bé về nhà. "
“Con nên rộng lượng một chút, không nên nghĩ đến chuyện khi dễ người ta."
Tống Niệm Hạ cũng vừa vặn quỳ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng nhìn về phía tôi.
Nhìn kỹ lại lông mày và mắt của cô ta cùng ba ruột tôi, còn có năm phần tương tự.
“Chị ơi, chị yên tâm, em sẽ không tranh giành ba mẹ với chị. Em chỉ là quá khát vọng có một gia đình."
Nhìn xem, nhìn xem, tôi rõ ràng cái gì cũng không có làm.
Nhưng tôi vẫn là người gây ra tội lỗi không thể tha thứ, bọn họ vẫn đội mũ lên đầu tôi.
Lúc mẹ tôi xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy được cảnh này.
Mặt bà ấy lộ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn đi lên mắng chửi một trận.
“Giang Vi, con lại làm cái gì vậy? Lại khi dễ người khác à? "
Mẹ tôi vừa nói, vừa tiến lên đỡ Tống Niệm Hạ dậy: "Đây là?”
Tôi cười.
“Đây chính là con gái nuôi của mẹ, vừa về đến nhà liền thích quỳ xuống. "
Mẹ tôi sắc mặt tối sầm, buông lỏng tay ra.
Bà nhìn bố tôi: “Con gái nuôi? Con nuôi nào cơ?!”
“Đang yên đang lành tại sao đột nhiên nhận nuôi một đứa con gái! Đừng nói đây là con gái riêng của tiểu tình nhân ông bao nuôi ở bên ngoài chứ!"
Ba tôi nhíu nhíu mày:"Nói bừa cái gì vậy! Tống Niệm Hạ người ta gia cảnh rất thảm, tôi theo trình tự chính quy nhận nuôi từ cô nhi viện trở về!"
Tôi ở một bên vui vẻ cười cười.
Giấy chứng nhận nhận nuôi đương nhiên là thật, nhưng con riêng cũng là thật.
Dù sao cũng là ông ấy đem Tống Niệm Hạ vào ở cô nhi viện!
Tống Niệm Hạ, Niệm Hạ. Nếu nhớ không lầm, mối tình đầu của ba tôi, họ là Hạ Thiên.
Tôi nhếch môi, nhìn về phía Tống Niệm Hạ đang trốn ở phía sau ba tôi mày trộm mắt chuột, tôi hướng về phía cô ta ngoắc ngoắc ngón tay.
“Cô, lại đây. "
Tống Niệm Hạ ra vẻ kinh hỉ, cẩn thận tới gần tôi.
Nhưng tôi lại nhìn thấy sự khinh thường nơi đáy mắt cô ta.
Tôi nhếch môi: "Cô tên gì?"
“Chị, em tên là Tống Niệm Hạ. Vừa rồi không phải ba đã nói sao? "
“Trùng hợp như vậy, chị cũng họ Tống? Niệm Hạ? Mẹ em họ Hạ?"
Tống Niệm Hạ ngẩn người, không đợi phản ứng lại liền theo bản năng gật đầu.
Tôi nở nụ cười.
Mẹ tôi nổ tung.
“Giang Vi, con không được đồng ý!"
"Giang Vi cũng không có khả năng đồng ý!"
Tôi không nhịn được cười, híp mắt nhìn mấy người trước mặt đang ấp ủ những động cơ thầm kín, phá vỡ mộng tưởng của mẹ tôi.
“Không, con đồng ý.”
Tôi vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ba tôi nghi hoặc nhìn tôi: "Giang Vi, con thật sự đồng ý?"
Kiếp trước sở dĩ ông ấy tính kế dẫn Tống Niệm Hạ xuất hiện trong tiệc sinh nhật, chính là vì muốn chọc giận tôi, ép tôi xấu mặt, ép ông ngoại tôi thất vọng với tôi.
Bởi vì người cầm quyền toàn bộ Tống gia, là tôi.
Dù sao ba tôi chỉ là rể, mẹ ruột hoang đường, em ruột lại chỉ là phế vật chỉ biết ăn chơi, đàn đúm.
Chỉ có tôi là người thừa kế thích hợp nhất được ông ngoại chọn.
Chính vì điều này mà cha tôi đã nghĩ ra một mánh khóe như vậy, khiến tôi mất đi tình yêu của ông ngoại và từng bước rơi vào bẫy của họ.