Hai ngày nữa, tôi đề nghị mở một bữa tiệc cho Tống Niệm Hạ và Cao Viện.
Ba tôi vẻ mặt kháng cự.
"Mặt Niệm Hạ còn chưa khỏi, mắt cũng mù, gần đây con bé tự ti đến mức mỗi ngày đều ở trong phòng ngủ không ra, mày còn muốn bêu xấu con bé trước mặt mọi người sao?"
"Giang Vi, sao tao lại có một đứa con gái độc ác như mày?"
Tôi nhướng mày, nói thẳng với ông ta: “Sao vậy, ba lại muốn tôi ra khỏi nhà à?”
“Lần trước Lục Tễ ở đây, tôi đã cho ba mặt mũi, lười so đo với ba. "
“Nhưng ba cũng không thể nói những điều vô nghĩa như vậy chứ? Nhà này ai nên cút ra ngoài, cũng không cần tôi nói rõ phải không."
Ba tôi tức giận đến ném đũa, chỉ vào mặt mẹ tôi mắng.
“Giang Lâm, đây là cách cô giáo dục con mình sao. Tôi biết ngay, các người luôn khinh thường tôi, cảm thấy tôi ở rể Giang gia các người!"
Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng:"Là chính ông nhất định cứ phải nghĩ như vậy."
Hai người giằng co không ngừng, Cao Viện đột nhiên khóc thành tiếng.
"Hu hu hu...Chị, thật sự muốn mở yến tiệc cho chúng em sao?"
"Em... em còn chưa từng tham gia loại yến tiệc này, chắc chị Niệm Hạ cũng vậy."
"Thật ra, trong lòng chị ấy cũng rất mong chờ đúng không?"
Mẹ tôi đau khổ ôm Cao Viện vào trong lòng: “Mở! Mở! Phải mở!”
Cao Viện nhìn Tống Niệm Hạ mỉm cười đắc thắng.
Tôi cũng cười.
Cũng không biết đến lúc đó nhìn thấy tôi chuẩn bị kinh hỉ, cô ấy có hối hận vì đã giúp tôi như vậy hay không?
…..
Buổi tiệc hôm đó, tôi đặc biệt tìm Tống Triết về.
Còn có Lục Tễ.
Một người cũng không thể thiếu.
Tống Niệm Hạ ngay từ đầu đã từ chối ra ngoài, vẫn là Cao Viện cưỡng chế lôi kéo cô ta đi ra.
Tống Triết nhìn thấy Tống Niệm Hạ như vậy vô cùng hoảng sợ.
“Đậu má, sao em lại biến thành bộ dáng xấu xí như vậy?! "
Nó còn nôn khan hai tiếng.
Tôi xì một cái, thiếu chút nữa phun cả rượu ra.
Sắc mặt Tống Niệm Hạ trắng bệch, che miệng muốn chạy lại bị Cao Viện giữ chặt.
“Chị đừng chạy trốn, đây chính là yến tiệc đặc biệt chuẩn bị cho chúng ta đó. "
“Chị nhất định chưa từng tham gia yến tiệc tốt như vậy, cũng không thể nửa đường chạy trốn chứ."
Lục Tễ ở một bên nhíu nhíu mày, chỉ là nhẹ nhàng kéo tay Cao Viện.
“Viện Viện, đừng làm bẩn tay của mình. "
Tống Niệm Hạ không thể tin nhìn về phía Lục Tễ:" A Tễ, anh...... Anh là, đang nói tôi bẩn? "
Lục Tễ lạnh lùng hừ một tiếng, mắt nhìn phía trước:" Tống tiểu thư, đừng gọi thân mật như vậy. Hai ta không quen."
“Không quen? Ha ha ha, không quen? Lục Tễ, anh lại nói hai ta không quen?! "
Tôi nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ bọn họ muốn tự chiến?
Vậy thì không được.
Tôi thích làm người dẫn đầu cuộc chiến hơn.