Tống Niệm Hạ đã xảy ra chuyện.
Trong thuốc nhỏ mắt của cô ta bị trộn vào hơn phân nửa axit sulfuric.
Cô ta nhỏ một giọt, axit sulfuric rơi vào mắt, rồi lại lại chảy trên mặt.
Mắt phải bị mù và khuôn mặt bị hủy hoại.
Thực ra cô ta có thể đã được cứu, nhưng vào ngày đó ai cũng không ở nhà.
Người làm được tôi cho nghỉ ba ngày.
Ba tôi không biết đến nhà tình nhân nào tán gẫu chuyện đời, về muộn.
Mấy hôm trước mẹ tôi đã dẫn Cao Viện đi du lịch.
Tống Triết từ trước đến nay không về nhà.
Tôi "đi công tác" bên ngoài.
Đến khi mọi người biết thì đã là ngày hôm sau.
Sau khi Lục Tễ biết chuyện này, liền chạy tới Tống gia.
Anh ta vốn định chất vấn tôi, nhưng khi nhìn thấy nửa khuôn mặt và con mắt bị huỷ của Tống Niệm Hạ, theo bản năng lui ra phía sau.
Nhưng Tống Niệm Hạ chỉ sợ là mù một con mắt, thấy không rõ lắm, vội vàng dính vào người Lục Tễ.
“A Tễ, em đau quá...... Nhất định là, nhất định là có người hạ độc ở trong thuốc nhỏ mắt của em! Cố ý làm hại em! "
Ba tôi vừa nghe, lập tức tức giận, đi lên chất vấn tôi:" Giang Vi, có phải mày làm hay không? A! Mày thật là độc ác! Tại sao tao lại có đứa con gái tâm địa rắn rết như mày! Mày chăm sóc em gái mày như vậy sao?! Cút ra khỏi nhà này cho tao! "
Tôi cúi đầu nhìn móng tay mới vừa làm, thật là đẹp mắt.
Tôi còn đặc biệt kêu người làm dài, rất thích hợp để đánh người.
Nghĩ vậy tôi liền đánh.
Ba tôi mắng tôi, tôi liền đánh con gái yêu dấu của ông ta, rất công bằng phải không?
Tôi ra sức rất tàn nhẫn, trực tiếp cào một đường thật dài lên má trái của Tống Niệm Hạ.
Tống Niệm Hạ không nghĩ tới tôi sẽ có hành động này.
Cô ta không thể tin nhìn về phía tôi: "Chị! Chị đánh tôi làm gì?"
"Rõ ràng là tôi đang bị thương, chị..."
"Em biết chị từ trước đến nay không thích em, nhưng ba mẹ đều đang ở đây, chị lại đối xử với em như vậy.”
Tôi thấy cô ta ồn ào, liền lại tát thêm một cái.
Tốt lắm, hai vết cào rồi.
Ba tôi lúc này mới phản ứng lại, chắn ở giữa chúng tôi.
Tôi cười nghiêng đầu: "Không phải ba nói sao? Nó là em gái tôi.."
“Vậy thì việc tôi kỷ luật nó là điều đương nhiên, phải không?”"
"Đồ gần người bên mình lại chứa axit sulfuric, không tiếc tổn thương chính mình, đây là muốn hãm hại ai đây?"
Mẹ tôi ở một bên hừ lạnh một tiếng: "Nhìn cái đống lộn xộn này đi, mỗi ngày đều gây chuyện!"
"Tôi đang ở bên ngoài chơi vui vẻ, thế mà có chút chuyện cũng phải gọi về. "
"Sao ông Tống lại yêu thương con gái nuôi của mình đến thế? Chẳng lẽ là con gái ngoài giá thú sao?”
Ba tôi bị đâm trúng đau điểm, đỏ mặt: "Cái gì mà con ngoài giá thú! Niệm Hạ ngoan ngoãn, biết nghe lời lại hiểu chuyện, tôi đương nhiên đau lòng cho nó!"
Cao Viện bĩu môi, khó chịu.
"Nhưng mà ba ơi, con cũng nghe lời hiểu chuyện mà."
"Ba đừng quá thiên vị, rõ ràng con và chị Niệm Hạ đều được nhận nuôi về nhà..."
"Con mẹ nó!"
Tôi xoa xoa lỗ tai, thật sự là chịu không nổi tiếng mắng chửi thô tục của ba, trực tiếp xoay người rời khỏi chiến trường.
Ồn ào quá, dù sao mặt Tống Niệm Hạ cũng không trở lại như trước được nữa.