Tống Niệm Hạ cuối cùng không thể vào công ty, nhưng cô ta và Lục Tễ càng lúc càng thân thiết.
Chỉ sợ, đây cũng là âm mưu của ba tôi.
Bọn họ thật không ngờ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn này của Cao Viện.
Cao Viện vốn cùng một phong cách với Tống Niệm Hạ, nhưng tinh xảo hơn Tống Niệm Hạ một chút.
Lục Tễ tuy rằng vẫn thường xuyên đến Tống gia, nhưng ánh mắt của hắn lại thường xuyên từ trên người Tống Niệm Hạ chuyển qua trên người Cao Viện.
Nhưng Cao Viện là một người cực kỳ tham lam.
Điều cô ấy muốn, cho tới bây giờ đều là sự thật.
Hôm nay cô ấy lại chạy vào phòng ngủ của tôi.
“Chị, hôm nay Tống Niệm Hạ lại cố ý giả vờ ngã, thế là A Tễ lại đi vào phòng ngủ của cô ta đợi nửa ngày mới đi ra."
“Còn có anh trai...... anh trai rõ ràng đã lâu không về nhà, hôm nay đột nhiên trở về, hơn nữa vừa trở về liền chui vào trong phòng Tống Niệm Hạ."
“Chị, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? "
Tôi nhíu mày, cười nhạo một tiếng.
"Sao thế, chẳng lẽ còn cần chị tới dạy em sao?"
"Đồ của mình, không phải nên tự mình giữ sao?"
Cao Viện cắn cắn môi, hốc mắt đỏ lên.
"Em... em sợ làm tổn thương trái tim của ba mẹ, em không muốn làm cho nhà cửa gà bay chó sủa."
Khóe miệng tôi mỉm cười, rất có hứng thú nhìn về phía Cao Viện: "Thế nào, chẳng lẽ bây giờ không gà bay chó sủa sao?"
Cô ấy thực sự nghĩ rằng, tôi không nghe thấy âm thanh hu hu hu trong phòng cô ấy sao?
“Em đừng quên, cái nhà này là do chị định đoạt. "
“Chị chỉ nhận một em gái là em."
“Em là do chị mang về. Em dù sao cũng phải tức giận chứ? "
“Nếu chuyện đơn giản như vậy cũng không giải quyết được, chị về sau làm sao tin tưởng em đây?"
“Đến lúc đó cho dù mẹ chị thiên vị em nhiều hơn nữa, nhưng em không có năng lực chị cũng không có khả năng tiếp tục hỗ trợ em nữa."
Cao Viện theo bản năng liền quỳ trên mặt đất.
“Chị, em chỉ nói đùa thôi...... Mẹ dù thích em thế nào...... Vậy nhất định là...... do em thân với chị hơn. "
Trong mắt Cao Viện hiện lên oán hận, gắt gao nắm chặt tay mình.
“Em......em cùng lắm chỉ là……con gái nuôi mà thôi."
Tôi khom lưng, lấy tay nâng cằm cô ấy lên.
“Em gái, chị đã nói rồi, em là tam tiểu thư trong nhà, không phải người làm, đừng lúc nào cũng quỳ xuống với người khác. Sẽ làm mất giá trị."
“Em xem Tống Niệm Hạ người ta, rõ ràng cũng là từ cô nhi viện đi ra, thế nhưng đoan chính mười phần."
“Nhưng mà khuôn mặt này của em, ngược lại so với Tống Niệm Hạ tinh xảo hơn nhiều.”
“Nhưng đôi mắt kia của Tống Niệm Hạ lại rất xinh đẹp, ngập nước, đàn ông nhìn thấy đều bị mê hoặc.”
“Mà chị thấy, chắc cũng chính là do dùng thuốc nhỏ mắt nhiều hơn một chút. Cô ấy thỉnh thoảng ở đó nhỏ thuốc nhỏ mắt. "
Tôi cười vỗ vỗ bả vai cô ấy.
“Thời gian không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi.”