Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ăn Miếng Trả Miếng

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những ngày gần đây tôi thường xuyên ra vào công ty, làm ba tôi rất khẩn trương.

Ông ta liên tục thử tôi, đều bị tôi đánh trả.

Nhưng sau khi tôi liên tiếp đem tâm phúc của ông ta đuổi đi, ba tôi rốt cục cũng nhịn không được.

Ông ta ở trên bàn cơm liếc tôi nhiều lần, mắt thấy tôi sắp ăn xong, mới mở miệng.

"Giang Vi à, gần đây hình như con đến công ty rất thường xuyên?"

Tôi lơ đễnh lau miệng.

"Công ty vốn là của tôi, hiện tại tôi đã trưởng thành nên bắt đầu tiếp quản, không phải là hợp tình hợp lý sao?"

Tôi vừa nói xong lời này, ba tôi đã nổ tung.

“Con đã trưởng thành thì có thể không để ba con vào mắt sao? Con đã hỏi ý kiến của ba chưa?"

"Con cái quái gì cũng không hiểu, vừa lên đã đuổi người lung tung, con có biết oán khí của cấp dưới lớn bao nhiêu rồi không?"

"Lỡ như công ty bị con làm cho phá sản, con lấy cái gì gánh vác?"

"Vậy ba thân yêu, ba muốn thế nào?"

“Ba thấy một mình con thực lực cũng không đủ, xử lý không được, như vậy đi để Niệm Hạ đi giúp con."

Thực lực không đủ?

Thật sự là một trò cười.

Tôi nhìn về phía Tống Niệm Hạ, cô ta đang vùi đầu ăn cơm, giống như chuyện không liên quan đến cô ta.

Nhưng nụ cười trên khóe miệng cô ta, làm thế nào cũng không giấu được.

Tôi chậm rãi mở miệng: "Ồ? Vậy Niệm Hạ, em thấy thế nào?"

Tống Niệm Hạ chậm rãi ngẩng đầu, mím môi.

“Chị...... Ba là sợ một mình chị bận rộn, nếu chị không chê, em có thể giúp chị chia sẻ một chút áp lực."

Tôi còn chưa nói chuyện, mẹ tôi ở bên cạnh âm dương quái khí hừ một tiếng.

Tôi cong cong khóe miệng: "Đúng vậy, ba, sự thiên vị này của ba cũng quá rõ ràng, Tống Niệm Hạ là con nuôi của ba, chẳng lẽ Cao Viện không phải sao?"

Ba tôi hừ lạnh:”Đây không phải chuyện trẻ con, Cao Viện có thể làm được gì? Có thể bằng Niệm Hạ không?”

“Ba... Con biết ba không thích con, ghét bỏ xuất thân của con. Nhưng con... dù thế nào, cũng mạnh hơn chị Hạ một chút. Dù sao con cũng đã lên đại học rồi."

“Ngược lại chị Hạ...... Tài nguyên cô nhi viện có hạn, chỉ sợ cũng không học được mấy năm. "

Tống Niệm Hạ sắc mặt trắng bệch, không có cách nào phản bác.

Lời này của Cao Viện thật đúng là không sai.

Ba ruột của Cao Viện tuy rằng là một kẻ khốn nạn, nhưng cũng không hà khắc việc học của cô ấy, để cho cô ấy đi học bình thường.

Mà Tống Niệm Hạ.......

Tất cả chi tiêu của Giang gia đều nằm trong tay tôi.

Ba tôi chỉ đang nghĩ cách đối phó với tôi, tiền tham ô từ công ty đều cầm đi ăn chơi đàng điếm, nào còn có phần của Tống Niệm Hạ?

Nếu không, sao ông ta lại nhẫn tâm bỏ Tống Niệm Hạ ở cô nhi viện tự sinh tự diệt chứ?

Nói tới nói lui, ông ta yêu nhất chính là bản thân ông ta mà thôi.

Cho dù là tôi hay là Tống Niệm Hạ, cùng lắm đều là quân cờ của ông ta.

Nhưng tôi tuyệt không đồng tình với Tống Niệm Hạ.

Người đáng thương tất có chỗ đáng hận.

Cô ta là con ngoài giá thú, cô ta có ý đồ chiếm hữu thứ không thuộc về mình thì chính là sai rồi.

Người đã cướp đi cuộc đời tôi, tôi làm sao có thể đồng tình được?

Tôi không phải là Đức Mẹ.

Bọn họ còn đang tranh cãi không ngừng, tôi cũng không buồn nói chuyện với họ nên đứng dậy đi về phòng.

Không có sự cho phép của tôi, họ cãi nhau bao lâu cũng vô ích.
« Chương TrướcChương Tiếp »