Khi ba tôi dẫn Tống Niệm Hạ đi vào, đáy mắt ông hiện lên một tia kinh ngạc.
Chắc là do không nghĩ tới, Tống gia vốn nên ồn ào huyên náo, lúc này lại an tĩnh đến dọa người.
Ông ấy nghi hoặc nhìn về phía tôi: "Giang Vi, hôm nay không phải con muốn mở tiệc sinh nhật sao?"
Tôi nghịch điện thoại, liếc mắt nhìn hai người đứng ở cửa.
“Năm nay đột nhiên không muốn tổ chức nữa."
Ba tôi cũng mặt dày, rất nhanh liền điều chỉnh tốt trạng thái, lôi kéo Tống Niệm Hạ đi tới.
“Vậy hai đứa đến làm quen một chút, đây là con nuôi bố vừa nhận nuôi, Tống Niệm Hạ. "
“Niệm Hạ, đây là chị gái Giang Vi của con, cùng anh trai Tống Triết."
Tống Triết bên cạnh tôi ngẩng đầu nhìn Tống Niệm Hạ một cái, ánh mắt sáng lên.
Nó xoa xoa bả vai tôi: "Chị..."
Tôi cười không tiếng động.
Tống Triết lúc này, vẫn là người sẽ để chị ruột vào mắt.
Đáng tiếc, sau này nó sẽ vì một Tống Niệm Hạ không tiếc đối nghịch với tôi, gϊếŧ chết tôi.
Cũng may, tôi đã được tái sinh một lần nữa, vào năm ngày trước.
Kiếp trước, trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, ba tôi mang theo Tống Niệm Hạ trở về.
Trước mặt mọi người, nói đây là con nuôi ông ấy vừa nhận nuôi.
Còn tôi như bị linh hồn điều khiển, vô thức phát điên, ngay trước mặt mọi người đánh mắng Tống Niệm Hạ một cách điên cuồng
Tống Niệm Hạ cũng thuận theo sức của tôi, trực tiếp ngã xuống đất.
Cô ta nói: "Chị..............thật xin lỗi, em không nên đến đây chia rẽ gia đình của chị."
"Em chỉ là.....rất muốn có được một gia đình."
Mà vị hôn phu của tôi lại che chở Tống Niệm Hạ, lớn tiếng trách cứ tôi, ép tôi xin lỗi.
“Giang Vi, xin lỗi cô ấy, sau đó chuyển cho cô ấy chút cổ phần, chuyện này coi như xong!"
"Vi Vi, mẹ giáo dục con như thế nào?"
"Con làm mẹ thất vọng quá rồi."
Còn đứa em trai ngu xuẩn của tôi, khi nhìn bộ dạng khóc nhu nhược của Tống Niệm Hạ, đã sớm không nhìn thấy người chị này rồi.
Nhờ phúc của đám người này, danh tiếng của tôi vào đêm đó đã rơi xuống đáy vực.
Sau đó, hết lần này đến lần khác, ông ngoại, người đã ủng hộ tôi nhiều nhất cũng hoàn toàn thất vọng về tôi, và tất cả những người bạn cũ của tôi cũng đứng về phía Tống Niệm Hạ.
Ba mẹ che chở cô ta, vị hôn phu vì cô ta giải trừ hôn ước của chúng tôi, em trai tôi vì cô ta mà đẩy tôi vào miệng q uỷ dữ, cuối cùng tôi đã chet sau khi bị bọn côn đồ hành hạ!
Tỉnh dậy lần nữa, tôi trở lại năm ngày trước sinh nhật.
Làm lại một đời, tôi mới biết được kiếp trước tôi đã ngu ngốc như thế nào.
Cái gọi là yêu thương, chỉ là sự quyến rũ chết người.