"Nhưng Thẩm tiên sinh, chỉ cần anh cũng yêu em, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, không ai có thể tách em và anh ra khỏi nhau."
Cô ta ngay cả khóc cũng đáng yêu như vậy, nên dù có nói ra những lời hoang đường như vậy, cũng đều có vẻ dũng cảm và kiên định.
Thẩm Yến Chiêu bị cô ta chọc cười, giơ tay lau nước mắt cho cô ta, dỗ dành cô ta: “Ngoan, khóc thành mèo con rồi đây này.”
Anh ấy đối với cô ta, là thật sự rất khác biệt.
Tôi cụp mắt, cũng lười nhìn tiếp, chỉ nói với Thẩm Yến Chiêu: “Sinh nhật năm nay, tôi muốn 50 vạn.”
Nói đến lại mắc cười, mang tiếng là vợ chồng, nhưng ngay cả phương thức liên lạc của nhau chúng tôi cũng đều không có.
Ngoài việc đòi tiền ra, tôi chưa bao giờ chủ động tìm anh ấy.
Trước khi kết hôn, chúng tôi đã thỏa thuận, anh ấy muốn người của tôi, còn tôi, muốn tiền của anh ấy.
Thẩm Yến Chiêu vẫn luôn ghét tôi là đứa con gái tham giàu khinh nghèo.
Nhưng lúc trước, chỉ cần tôi mở miệng, mặc kệ bao nhiêu tiền, anh ấy cũng đều cho tôi, chỉ có nhiều hơn chứ không bao giờ ít đi.
Chỉ duy lần này, anh ấy cười lạnh nhìn tôi, chậm rãi nói: “Đòi tiền, được.”
"Nhưng, An Manh, cô cúi thấp đầu, nói xin lỗi với Tiếu Tiếu trước đi.”
Thẩm Yến Chiêu muốn dùng hai trăm vạn để mua lòng tự trọng của tôi, cũng như mua một câu xin lỗi cho Chu Tiếu Tiếu.
Đây là lần đầu tiên, anh ấy vì người phụ nữ khác, mà lấy tiền sỉ nhục tôi.
Từ từ siết chặt nắm đấm, cười dịu dàng.
Tôi cố nén cơ thể đột nhiên đau đớn, quay người rời đi.
Tiền, tôi từ bỏ.
Tôi đột nhiên rất tò mò, Thẩm Yến Chiêu.
Nếu có một ngày anh biết số tiền này có thể giúp tôi sống lâu hơn một chút, anh biết trước khi chet tôi đã phải chịu biết bao đau đớn.
Anh sẽ có vẻ mặt gì?
Tôi về nhà một mình, đau đớn cuộn mình trong chăn, đổ mồ hôi hột.
Uống vài viên thuốc ngủ, rồi tự lừa mình.
Ngủ rồi, sẽ không đau nữa.
Thiêm thϊếp, tôi nằm mơ, mơ thấy năm tôi hai mươi tuổi, Thẩm Yến Chiêu tuy rất nghèo, nhưng anh ấy lại rất yêu tôi.
Vào ngày sinh nhật năm đó, tôi đi ngang qua một quán cà phê, nhìn thấy một đôi đang ngồi trước cửa sổ làm bằng kính.
Cô gái cầm trên tay một chiếc bánh kem trắng như tuyết, nhìn qua trông rất đẹp, ngon miệng và đắt tiền.
Tôi vẫn nhớ, ngày hôm đó tuyết rơi rất nhiều, tôi ôm một đống tuyết nhỏ, cười với Thẩm Yến Chiêu, hỏi anh ấy: “A Yến, anh có thấy đống tuyết này trông giống một cái bánh kem không?”
Thẩm Yến Chiêu cắn chặt răng, vươn tay ôm chặt lấy tôi, không cho tôi nhìn thấy hốc mắt đang lén đỏ của anh ấy.