2.1
“Có thể phá cửa!” Người chỉ huy nghiêm mặt ra lệnh, “ nhưng phải thật nhẹ nhàng, cố gắng di chuyển trong một phạm vi nhỏ, hạn chế tối đa thiệt hại ở hiện trường. Sau khi vào cửa, bước chân lớn hơn một chút, dựa vào tường mà đi, đến để mở cửa càng sớm càng tốt. Cảnh sát hình sự và bác sĩ pháp y đều đang ở trước cửa! "
"Rõ!"
Ngay sau đó, cánh cửa phòng 502 từ bên trong mở ra, người lính cứu hỏa trẻ trông vô cùng hoảng sợ, kiệt sức và khó chịu.
“Không sao chứ? Cực khổ rồi!” Chỉ huy bước tới vỗ vai anh, " Làm tốt lắm!” Sau đó gật đầu với cảnh sát hình sự bên cạnh và nói: “Nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành, chuyện tiếp theo sẽ giao cho mọi người! " Đối phương cũng gật đầu đáp lại. Sau đó, chỉ huy liền dìu nhân viên cứu hoả rời khỏi.
Lúc này, những người đứng nhìn ở cửa đều đã bị cảnh sát đuổi đi, chỉ có Tiểu Dương, người quản lý tòa nhà đang kiễng chân ở đằng xa, cố gắng nhìn vào cánh cửa đang hé mở.
" Thế nào? Vào tham quan chút không?", một cảnh sát hình sự thân mặc đồng phục nói với hắn: " Vừa rồi cậu cũng đã nghe thấy suy đoán của tôi, cảnh tượng như vậy rất hiếm thấy! Phá án nhiều năm như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi gặp phải! "
Tiểu Dương nghe được hàm ý của đối phương nên nở một nụ cười gượng gạo, nghĩ đến suy đoán của đối phương về tình hình trong nhà và biểu hiện của người lính cứu hỏa lúc nãy, hắn chỉ lắc đầu, sau đó biết điều mà rời khỏi. Trước khi đi, hắn nói với cảnh sát hình sự trẻ: "Chúng tôi ở cửa tiểu khu, văn phòng quản lý. Có gì cần hợp tác xin cứ nói!"
Vị cảnh sát hình sự trẻ tuổi gật gật đầu: “Được rồi, cám ơn!"
Dây đã được treo lên, chặn một nửa hành lang phía trước Phòng 502. So với lối vào thang máy và ánh sáng bên ngoài, ngay cả khi đèn cảm biến kích hoạt bằng giọng nói được bật, hành lang trông vẫn tối tăm rất nhiều, chưa kể thỉnh thoảng sẽ bị tắt. Trong bóng tối, có người nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng 502 ra, trong phòng có ánh sáng chiếu vào, ánh sáng phản chiếu bóng người và bóng đồ vật một cách hỗn tạp, đồng thời truyền ra một mùi hăng đến gay mũi. Dù đeo khẩu trang nhưng ai nấy cũng đều không khỏi nhíu mày, che miệng và mũi gây ra một trận náo loạn. Nhưng ngay sau đó, họ nhanh chóng mang lại giày, găng tay và mũ trùm đầu rồi lần lượt bước vào phòng 502 để đối mặt với hiện trường án mạng nghẹt thở.
Người cảnh sát trẻ tuổi chậm rãi bước vào phòng khách với vẻ mặt nghiêm trọng. Bên dưới đôi lông mày góc cạnh, đôi mắt sâu và sắc lẹm của hắn lướt qua khung cảnh ớn lạnh trước mặt- phòng khách cách cửa hai ba bước, có một xác chết đang quỳ. Phần trên cơ thể cuộn tròn lại với nhau, hai lòng bàn tay đặt ở sau lưng, mười đầu ngón tay của nạn nhân bị tổn thương nghiêm trọng. Lúc này vết thương đã đầy giòi; bên dưới cái xác là một vũng máu đã khô, vết máu ở phía trước cũng rất kỳ lạ, ranh giới trái phải rõ ràng, vết máu kéo dài từ xác chết đến bàn trà, ghế sofa và bức tường phía trước bên phải, thậm chí cả trần nhà! Nhưng chỉ có khu vực ở phía trước bên trái xác chết cùng với ghế sofa và tường là không bị vấy máu; từ sự phân bố của vết máu trên các vật thể, rõ ràng giống với việc máu từ vết thương phun ra, toàn bộ hướng phân bố là hơi sang về bên phải của phòng khách. Hơn nữa, phía trước tử thi có rất nhiều vết chân lộn xộn đẫm máu, bên trái còn lại một vết tích kéo dài của hai bàn chân, dấu vết kéo dài đến bậc tam cấp bên trái, sau đó đột ngột dừng lại, những nơi khác không có bất kỳ một vết máu nào.
Mùi hôi thối bốc ra từ xác chết, ruồi bay xung quanh cho thấy xác chết đã bước vào giai đoạn phân hủy. Như lời người cảnh sát trẻ tuổi nói trước khi vào nhà, dù đã thụ lý phá án nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy!
Dù là hình dạng vết máu hay sự phân bố của giòi, có thể thấy được vết thương lấy mạng nạn nhân là ở cổ họng, ngoại trừ ngón tay, chỉ có cổ họng là có vết thương rõ ràng, toàn bộ phía trước cổ bên phải cũng giống như ngón tay, đều bị giòi bò.
" Đội trưởng Tô......" Bác sĩ pháp y muốn đặt thi thể nằm thẳng, ở bên cạnh nhẹ giọng nói với cảnh sát trẻ Tô Hàn.
Tô Hàn vốn là ngồi xổm trên mặt đất quan sát thi thể, chậm rãi đứng dậy nhường chỗ, liền đi về phía ban công bên cạnh. Đây là ban công mà lính cứu hỏa đã đi vào.
Lúc này, cửa kính ban công đã bị vỡ, vẩn đυ.c, hiện ra những đường vân rất tráng lệ, do là kính cường lực, hơn nữa là vì phải bảo vệ hiện trường cho nên cả cánh cửa chỉ bị vỡ một lỗ nhỏ ở tay nắm. Sàn phòng khách ngổn ngang những mảnh thủy tinh.
Tô Hàn đi tới ban công, chui đầu ra khỏi lan can nhìn xuống, ánh mắt hắn nhìn thẳng xuống đất, lại ngẩng đầu nhìn lên, lúc này tuy không nhìn thấy ánh mặt trời nhưng ánh mặt trời sẽ sớm gặm nhắm toàn bộ ban công. Sau đó hắn nhìn xung quanh một lượt, khung cảnh tiểu khu cũng không có gì quá đặc biệt, nhưng khi nhìn lại một lần nữa, lại thấy toàn bộ ban công trống không, cái gì cũng không có, hoàn toàn không giống ban công của một ngôi nhà bình thường chút nào.
Đột nhiên, hắn nhận ra điều gì đó. Từ ban công nhìn vào nhà cũng có cảm giác như vậy- trống rỗng, không có bất kỳ đồ lặt vặt nào, ngoại trừ một vài đồ đạc đơn giản như bàn trà và ghế sofa,còn lại không bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào khác.
Sau đó, hắn bước ra khỏi ban công, đi qua tử thi, bước lên bậc thềm, xem xét những nơi khả nghi còn lại trong căn nhà. Căn bếp vẫn còn lại bộ dáng cũ sau khi sửa sang, nồi và chảo, dầu, muối, mắm, dấm, đều không có. Nhà vệ sinh bên cạnh bếp có hai cái khăn tắm cùng một số lượng ít đồ dùng vệ sinh, nhưng vẫn không thể so sánh với các phòng tắm của nhà vệ sinh bình thường. Ba căn phòng, chỉ có một căn để lại dấu vết sinh hoạt, càng không cần nói đến cửa lớn ở ban công phía Tây luôn đóng chặt.
Ngôi nhà này và tử thi đã để lại cho Tô Hàn những nghi ngờ sâu sắc.
Sau đó, hắn đi đến bên rìa nhà bếp- ở lan can cạnh bậc tam cấp. Đứng dựa vào lan can, khoanh tay, cánh tay nhẹ nhàng tựa vào lan can, không yên lòng mà cẩn thận quan sát hành động của các đồng nghiệp, những người đã kiểm tra kỹ lưỡng hiện trường, hắn rơi vào trầm tư.
Thủ đoạn của kẻ sát nhân rất tàn nhẫn, hắn cắt cổ chính xác và gϊếŧ chết nạn nhân chỉ bằng một nhát dao, sợ rằng lúc đó nạn nhân không thể kêu lên được, sau khi bị gϊếŧ, trên người hung thủ nhất định cũng có không ít vết máu, Trong hoàn cảnh như vậy, hắn vẫn có thể bình tĩnh xử lý dấu vết phạm tội trên các ngón tay của nạn nhân. Thêm nữa, mặc dù hiện trường có nhiều vết máu, nhưng không có một dấu chân rõ ràng nào, đánh giá những dấu chân hỗn loạn và dấu vết kéo lê, e là hung thủ đã có sự chuẩn bị từ trước. Có nghĩa là, trước, trong và sau toàn bộ quá trình phạm tội, kẻ sát nhân đều đã tính đến rồi.
Sợ rằng vụ án sẽ khá phức tạp. Khi Tô Hàn nghĩ đến điều này, trong lòng không khỏi có chút buồn bực. Hắn dùng hai tay nắm chặt lại rồi đập nhẹ vào lan can, phát ra tiếng động. Nhưng giây tiếp theo, hắn lại nắm chặt lan can bằng cả hai tay, hy vọng giảm bớt âm thanh rung động kéo dài.
"Đội trưởng Tô", một cảnh sát trông còn trẻ hơn bước tới chỗ Tô Hàn, anh ta cũng mặc đồng phục, nhưng so với những người khác thì có vẻ gầy hơn, ngũ quan đoan chính, vầng trán trắng muốt dường như cho thấy anh ta vẫn còn chút trẻ con, nếu cởi bỏ đồng phục, hoàn toàn không thể nghĩ đến anh ta là một cảnh sát hình sự. Hắn vừa rồi đi theo Tô Hàn điều tra hiện trường, lúc này mới trịnh trọng nói: "Ước chừng là người quen phạm tội, cắt cổ từ phía trước, phương thức vô cùng tàn nhẫn, nạn nhân trong quá trình bị hại có lẽ đã giãy giụa, trong lúc giãy giụa khả năng móng tay đã cào cấu làm hung thủ bị thương, cho nên mười ngón tay đều được xử lý đặc biệt, hơn nữa dấu chân tại hiện trường là dấu giày bảo hộ. Mà trên bậc thềm của nhà bếp có dấu vết cởi giày dính máu, có thể thấy hung thủ hành sự một cách bình tĩnh và có hiểu biết về việc điều tra."
" Tiểu Ngô à... quan sát và phán đoán của cậu tốt lắm, nhưng chỉ có một điểm," Tô Hàn không ngẩng đầu nói với Ngô Mẫn bên cạnh " đừng vội vàng đưa ra kết luận, việc người quen gây án còn quá sớm để nói! "
“Nếu không phải người quen, vậy hung thủ sao có thể ra tay trực diện như vậy được?” Ngô Mẫn khoanh tay, một tay sờ cằm, thầm nghĩ: “Nếu là người lạ, cho dù thân thủ có tốt đến thế nào, muốn tấn công từ phía trước, hơn nữa lại còn một dao chí mạng cũng không dễ dàng như vậy, nhưng ở hiện trường không có bất kỳ vết tích ẩu đả nào."
"Nếu kẻ lạ mặt tấn công từ phía sau thì sao? Hung thủ sức lực mạnh mẽ, ra tay lại rất chuẩn, người chết không kịp phản kháng hoặc là không đủ sức phản kháng, kết quả bị một nhát dao gϊếŧ chết?" Tô Hàn đưa ra nghi vấn của mình.
" Vậy vết máu ranh giới là chuyện gì? Hung thủ vào đây bằng cách nào? Làm sao hắn biết mật mã cửa khoá? Lại làm sao hắn biết được khi nào nạn nhân sẽ đến? Khi nào nạn nhân đi vào? Dù sao xem tình hình như vậy, nạn nhân cũng không thường xuyên sống ở đây."
"Tôi cũng chỉ đưa ra suy luận, chính là không nên đi đến kết luận quá sớm, kẻo chúng ta sẽ bị lạc lối bởi những suy luận
trước đó, nếu như nhận định là người quen gây án, vậy thì phương hướng điều tra có thể sẽ thay đổi. "Tô Hàn quay đầu, nghiêm túc nhìn Ngô Mẫn ở bên cạnh," Về phần cậu hỏi, không ai có thể cho chúng ta câu trả lời, chỉ có thể dựa vào từng bước điều tra của chúng ta thôi."
" Vâng! Đội trưởng Tô!" Ngô Mẫn lại gật gật đầu, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt, " Lại học được thêm nữa rồi!"