Chương 3.1: Tang Quỳnh bị chứng mất ngủ

Phát hiện đến tận đây, nàng vốn là muốn ra tiếng gọi lại nam nhân đi ở trước mặt, nhưng nhìn hắn đã là đi được một đoạn đường, với lại trời còn đang mưa, chỉ có thể từ bỏ mím môi, đem nghi hoặc nuốt vào trong bụng, bước nhanh theo đi lên.

Thôi, chờ lát nữa tới động phủ của nàng, lại nhìn kĩ xem dưới thân có cái thứ dính nhớp rốt cuộc là thứ gì.

Sau một lúc, Tang Quỳnh cũng đã về đến động phủ của chính mình.

Lúc này đã là tới rồi giờ Tuất, hơn nữa màn trời như cũ bị u ám bao trùm, dẫn tới lúc này trong phòng của nàng yêu cầu cần thắp một cây đèn.

Tang Quỳnh thừa dịp bảo sư phụ đi rửa rau, chính mình vào phòng ngủ, dùng bình phong che đậy tầm nhìn bên ngoài, cởϊ qυầи lót xuống, liền thấy rõ đồ vật đang dính trên người mình.

Là một ít chất dính màu trắng.

Duỗi tay lau lên chúng, rồi nàng cẩn thật cảm nhận, phát hiện chúng còn rất dính nhớp, khiến nàng rất là khó hiểu.

“Kỳ quái... Hay là mấy thứ này là từ trong cơ thể chính mình chảy ra?”

Động thủ đem quần mặc lại, lòng nghi vấn cứ ở trong đầu bản thân, Tang Quỳnh đột nhiên cảm giác một trận buồn ngủ mãnh liệt đến với chính mình.

Do tác dụng của thuốc, làm thân mình nàng dần dần không có khí lực, thân thể chao đảo lay động về phía chiếc giường.

Quái dị chính là, khi nàng đem đôi mắt khép lại, cả người cũng đích xác có thể cảm nhận được chính mình là lâm vào trạng thái ngủ say, nhưng thần trí của nàng vẫn rất minh mẫn.

Thoáng thử vận dụng tu vi ý đồ làm chính mình tỉnh táo lại, vẫn không thể tỉnh dậy.

Duy nhất có thể làm được, đó là thần thức của bản thân nhận rõ được tình huống xung quanh.

Bên ngoài ở trong phòng bếp nhỏ.

Kỳ Ngọc giúp đỡ đem rau xanh rửa sạch xong, phát hiện đồ nhi nhà hắn bảo đi vào nội thất lấy cái gì đó vẫn luôn không ra tới, hắn nhăn mày lại sau đó làm khô đôi tay rồi đi về phía phòng ngủ.

Vào trong phòng, hắn phát hiện nàng nằm bất động ở trên giường, nhìn qua giống như là đột nhiên hôn mê.

Thấy thế, nam nhân đi nhanh về phía nàng, tới ngồi xuống bên cạnh nàng, nâng Tang Quỳnh nằm dựa vào trong ngực chính mình.

Xem xét hơi thở của nàng vẫn còn ổn định, có vẻ là bị hôn mê, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

“Chẳng lẽ là di chứng sau khi thiên lôi đánh?”

Nghĩ như vậy, Kỳ Ngọc tiểu tâm đem nàng ôm ấp lên, hướng tới y đường nằm gần nhất động phủ của nàng.( y đường chỉ một căn phòng cho thầy thuốc khám chữa bệnh)

Thân thể ở vào trạng thái hôn mê, nhưng thần trí lại thanh minh vô cùng, thiếu nữ cảm nhận được sư phụ vì bế nàng mà không thể bung dù liền lấy áo che lên người nàng.

Mà chính hắn lại là một đường dầm mưa bế nàng tới y đường, trong lòng tràn đầy cảm động.

Lại nói tiếp Kỳ Ngọc là sư phụ của nàng, thậm chí có thể coi như là người cha, nhưng lúc hắn nhận chính mình cũng chỉ hơn bản thân có 5 tuổi.

Nhiều người không biết còn sẽ nhầm lẫn, tưởng rằng là huynh muội.

Cũng chính vì điều này, làm Tang Quỳnh đối với Kỳ Ngọc vẫn luôn có một loại tâm tư cực kì bí ẩn.

Nàng đã từng nói với hắn, nàng thực thích hắn động thủ giúp chính mình tắm gội, thích cảm giác bàn tay của hắn đặt lên thân thể của chính mình.

Tuy không hiểu được chuyện này rốt cuộc là cảm tình gì, nhưng nàng theo bản năng lại nói cho nàng, cái này ý tưởng nhất định không thể làm hắn biết được.

“Y sư, tình huống như thế nào, A Quỳnh bị sao vậy?”

Chính vì đắm chìm ở trong suy nghĩ của chính mình, hơi thở mát lạnh thuộc về Kỳ Ngọc từ bên tai truyền đến, từ thần thức tới xem, trên mặt hắn hiện lên lo lắng hỏi y sư, chờ đợi một cái trả lời.

Vị y sư thu hồi tay bắt mạch cho Tang Quỳnh, sờ chỗ râu đã bạc phơ của lão rồi trả lời hắn:

“Kỳ Sơn trang chủ, Tang Quỳnh có vẻ đã bị chứng thích ngủ, mới có thể bị như vậy.”

“Chứng thích ngủ? Này chứng bệnh cụ thể đối với nàng có chỗ nào không tốt?”

Vừa nghe tới chứng bệnh này không nghiêm trọng, tâm tình của nam nhân hoãn xuống một chút, nhìn xuống nàng giúp đồ nhi vén tóc mai sau tai.

“Muốn nói ảnh hưởng không tốt, đó là nàng sẽ ở dưới tình huống không có bất luận cái gì dấu hiệu liền hôn mê, thời gian tỉnh lại không có cố định.

Nhưng theo lão phu biết, chứng thích ngủ đều có thời gian cố định phát tác, đến lúc đó Kỳ Sơn trang chủ có thể chú ý nhiều hơn, tận lực chớ làm nàng ở bên ngoài phát tác bệnh”