Chương 9: Lộ rõ chân tướng

Chương 9:

Hình ảnh là ở trong văn phòng bác sĩ. Từ một bên nhìn xem, bác sĩ đang cầm bút viết gì đó, cửa văn phòng mở ra, một người hộ sĩ đang muốn đi vào. Chợt vừa thấy có gì đó kỳ quái, nhưng Trình Hi lại phát hiện, phía dưới bàn làm việc lại không phải trống không.

Tấm khăn trải bàn hơi mỏng đem chân bác sĩ cùng bên ngoài ngăn cách, ở trong không gian ngăn cách có giấu một người, từ phía dưới cái bàn lộ ra một cái đầu. Nhìn tóc dài hẳn là một cô gái, trang phục ống tay áo sọc của bệnh nhân đặt trên đùi bác sĩ, mặt bị bác sĩ quần áo ngăn trở.

Trình Hi nhìn vài giây, mới tỉnh ngộ lại tư thế của hai người kia… Hắn nhịn không được đỡ trán, không ngờ người hình tượng bác sĩ trong lòng em gái lại như thế này, quá.. Quá... Cái kia đi.

Em gái luôn luôn ngoan ngoãn cư nhiên vẽ loại hình ảnh không có chừng mực, trừ bỏ cảm giác không đủ hiểu biết ngoài ý muốn với em gái, trong lòng Trình Hi còn có một loại cảm giác dị dạng khác, nhưng loại cảm giác kia chỉ chợt lóe qua, hắn không thể bắt lấy.

Hắn áp xuống loại cảm giác dị dạng này, tiếp tục thu thập tập sách vở rơi rụng, lại phát hiện mỗi quyển sách đều kẹp thứ gì đó.

Hắn tự nhận là tôn trọng không gian riêng tư của em gái, nhưng sâu trong lòng lại giống các lão già cũ kỹ gia trưởng, chuẩn bị thu thập tốt liền rời đi. Đem sách vở đều sửa sang lại tốt, tắt đèn phòng, một khắc sắp đi ra cửa phòng kia, hắn lại bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó.

Hắn chạy nhanh trở lại trên bàn sách, đem bức họa phía trước có nam nữ ở bệnh viện trong quyển sách lật tìm, sau đó tìm được bức họa đang được kẹp kia, kết quả phát hiện trên cổ tay trái của bác sĩ trong bức họa có mang theo chiếc đồng hồ màu đen.

Hắn nhìn nhìn hình dáng đồng hồ, lại nhìn nhìn cái của chính mình.

Đồng hồ là em gái tặng cho hắ, vì tiền lương của cô, em gái ở trên mạng vẽ bản thảo hơn ba tháng, hắn vẫn luôn quý trọng, dùng đến bây giờ.

Hắn buông quyển sách kia, nhìn các loạt sách khác trên bàn, tùy tay rút ra một quyển, phát hiện bên trong cũng kẹp bức họa. Lại rút ra một quyển khác, cũng kẹp bức họa…

Cơ hồ mỗi quyển sách đều kẹp từng bức tranh như vậy, có khi là một tờ giấy, có khi là năm sáu tờ…

Tranh đều không giống nhau, nhưng là khuôn mặt nam chính bên trong đều tương tự, bọn họ có đôi khi mặc áo blouse trắng, có đôi khi thậm chí không mặc; bọn họ có đôi khi thủ da^ʍ, có đôi khi cùng một nữ nhân đan chéo ở bên nhau, có đôi khi bị khóa ở trên ghế…

Trình Hi muốn nói cho chính mình đây chỉ là trùng hợp, lại ở bức tranh kẹp trong quyển sách cuối cùng nhìn thấy mặt trên dùng bút chì viết “Miên Miên vĩnh viễn yêu ca ca”.

Em gái hắn, đối với hắn sinh ra cảm tình không giống người thân. Mà, loại cảm tình này, là vì đạo đức cùng luân thường đạo lý trái ngược.

Hơn hai mươi năm tới nay, lần đầu tiên hắn cảm giác được vô thố như vậy. Thậm chí khi cha mẹ qua đời, hắn cũng không có vô thố như thế.

Bởi vì khi đó, hắn biết, hắn còn có Miên Miên. Hắn không thể sợ hãi, hắn muốn che chở phía trước Miên Miên, làm một người anh trai tốt. Mà hiện tại, hắn thật sự không biết, nên như thế nào tiếp tục trở thành một người anh trai tốt

_____

Cô nhịn xuống nước mắt, nhìn thẳng hai mắt Trình Hi, nói ra những lời cô chưa bao giờ dám nói ra.

“Đúng vậy, em thích anh, em cũng rất rõ ràng, loại thích này không phải tình cảm anh trai em gái bình thường, mà là tình cảm của một nữ nhân đối với một người nam nhân…”

Trình Hi nghe mà đau đầu, hắn không biết em gái đối với loại tình cảm này đã đến mức hết thuốc chữa được.

“Đủ rồi, đừng nói nữa…”

Hắn đại khái biết, kế tiếp em gái sẽ nói cái gì, hắn một chút cũng không muốn nghe đến những lời này từ trong miệng cô nói ra.

Hắn có dự cảm, sau khi nói ra hai người vĩnh viễn không thể trở lại ở chung như trước.

“Anh không phải muốn biết sao, còn tìm bức tranh kia, em đều nói cho anh nghe… Đúng rồi, những cái bức tranh đó, những bức tranh đó là em vẽ, cũng là em muốn trở thành hiện thực, anh có lẽ không biết đi, em 18 tuổi tới nay mỗi cái sinh nhật, anh ở bên người em bồi em, mỗi cái nguyện vọng của em đều là anh…”

Miên Miên quật cường mà nói, trong mắt ngậm nước mắt, lại nghẹn không cho nó rơi xuống, cô biết bộ dáng lúc này của cô nhất định rất xấu, cũng thực ngu xuẩn, nhưng cô vẫn muốn nói hết, đây là một lần cơ hội duy nhất cô có thể cho hắn thấy cõi lòng.

Sau này.... Sau này anh trai còn muốn nhận đứa em gái là cô cô cũng không biết nữa...

Trình Hi nhìn vẻ mặt em gái khổ sở, trên mặt của mình nhất thời cũng đan xen thống khổ, tức giận, không thể tin được, thậm chí còn có một tia đau lòng.

“Em muốn anh tiếp thu như thế nào… Sự thật này… Em gái anh, đứa em gái anh thương yêu nhất." hắn nghẹn ngào, tiếp tục nói, “Thế nhưng đối với anh sinh ra tình yêu nam nữ…”

Miên Miên cũng không quan tâm, cô ném xuống bức tranh trong tay, ôm chặt lấy thân thể run rẩy của anh trai, khóc la không buông tay.

“Anh hai, em chính là thích anh. Những bức tranh đó… Những cảnh tượng trong bức tranh, cũng là em ngày ngày đêm đêm đều ảo tưởng qua. Anh hai, phần tình yêu này em đã nhịn lâu lắm rồi, em thật là khó chịu…”

Trình Miên Miên nhón chân, lại chỉ có thể hôn đến cằm Trình Hi. Cô một bên thành kính hôn mặt Trình Hi, một bên chảy nước mắt, “Anh, em thật sự rất yêu anh, em nhẫn nhịn thật sự rất thống khổ…”