Chương 5: Ngủ cùng một giường

Chú thích: Hiện tại Trình Hi còn khó có thể thoát khỏi đạo đức truyền thống, còn chưa phóng thích đâu, nhưng em gái đáng yêu như vậy lại nhịn không được thích, cho nên mới nói ngụy trang chính nhân quân tử, giả vờ đứng đắn.

Tác giả độc ác thú vị chính là muốn nhìn hắn giãy giụa ở trong đạo đức trái đạo lý đau đớn tan nát, khuất tùng với du͙© vọиɠ của thân thể cùng tinh thần.

Nếu mọi người cảm thấy không hợp, mời rời đi!

—————— Tuyến phân cách ——————

Thời điểm Trình Miên Miên mặc áo thun đi ra, thì cô thấy anh trai nhà mình đang ngây ngốc, không biết trong miệng còn lẩm bẩm chút cái gì đó.

Nội y đã cởi ở trong phòng khách, Miên Miên chỉ ăn mặc một cái áo thun cũ hơi mỏng, mềm nhẹ bao phủ thân thể cô.

Áo thun vừa đúng dài đến đùi, nhưng biểu tình ngây thơ trên mặt cô gái làm người khác cảm thấy nếu suy nghĩ bậy bạ sẽ là một loại tội lỗi.

“Anh hai, anh giúp em lau tóc đi!”

Trình Miên Miên thuận tay đem khăn lông ướt đưa tới trong tay Trình Hi.

Từ nhỏ đã được anh trai dốc lòng chiếu cố, cho nên Trình Miên Miên sai sử anh mình một chút cũng không đau lòng.

Cô thích anh trai toàn tâm toàn ý chôn trên người cô, chuyện này khiến cô cảm thấy có người để dựa vào.

Trình Miên Miên ngồi ở ghế trên, chơi Anipop vui vẻ, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ có di động có tiếng hoan hô một chút lại một chút phát ra: “Excellent!”, “Good!”

Trình Hi liền đứng phía sau cô, bật máy sấy tóc, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa ngọn tóc cô.

Khí nóng thổi đến đem áo thun dài rộng thổi phồng lên, cặρ √υ" cô gái cũng cơ hồ toàn bộ bại lộ, trắng như vậy, mềm như vậy... Cô dường như căn bản không chú ý tới.

Trình Hi không cẩn thận thoáng nhìn khó nén khϊếp sợ.

Em gái mới học *cao nhị, vυ" trước ngực cũng đã cực lớn như vậy rồi, không biết sờ lên có phải cũng mềm như vậy không...

*Lớp 11.

Trình Hi nhịn không được phỉ nhổ ý tưởng dơ bẩn của mình.

Đây chính là em gái huyết mạch tương thân của hắn, sao lại có thể có tâm tư đó.

Ngay sau đó Trình Hi bắt đầu toàn tâm toàn ý sấy tóc, đôi mắt cũng không hề nhìn loạn.

“Miên Miên, hôm nay em còn phải về trường học đúng không?”

Trình Hi cảm thấy yên tĩnh như vậy có điểm quỷ dị.

"Có a, nhưng em không muốn trở về, mệt mỏi quá.”

Trình Miên Miên làm nũng nói, “Anh hai, anh giúp em xin nghỉ được không.”

Miên Miên dứt khoát từ ghế đứng lên, đung đưa cánh tay Trình Hi, không ngừng năn nỉ: “Anh hai anh hai, cầu xin anh.”

Cặρ √υ" thiếu nữ theo động tác cùng nhau lắc lư.

Tầm mắt Trình Hi nhịn không được chuyển hướng đến nơi đó, đầu cũng theo đó hoảng hốt đến hồ đồ.

“Cũng được. Bất quá anh nói trước, em ở chỗ này cũng phải hảo hảo học tập, ngày mai đúng giờ đi học.”

Mới vừa nói xong câu đó, trong lòng Trình Hi liền bắt đầu hối hận.

Hắn cũng không biết, chính mình như thế nào lại mơ hồ đáp ứng rồi.

Giương mắt nhìn thấy em gái vui vẻ tươi cười, đột nhiên lại cảm thấy để cô thả lỏng một chút cũng không có gì.

Đến thời gian ngủ buổi tối, vấn đề tới rồi.

Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường.

Trình Hi vốn muốn cho em gái ngủ, hắn ôm thảm phòng khách ngủ trên sô pha nhỏ.

Nhưng Miên Miên không chịu, sô pha quá nhỏ, vóc dáng anh trai 1m9 chỉ có thể cuộn tròn quá đáng thương.

“Anh hai không ngủ giường, em cũng không ngủ giường.” Trình Miên Miên ôm gối, thở phì phì mà nói, tựa hồ đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ không ngủ giường.

Rơi vào đường cùng, Trình Hi đành phải cũng ngủ giường,

Cũng may lúc trước khi mua giường, vì để thoải mái mà chọn giường 1.8m, hai người ngủ cũng không có vấn đề.

Nghe được anh trai cũng ngủ giường, Miên Miên lập tức đem gối ngủ dọn xong.

Hai cái gối đầu đặt thành một hàng, nhìn qua ngoan ngoãn, giống hai cái cục bột béo.

Trình Hi sợ Miên Miên đến hoàn cảnh lạ lẫm sợ hãi, nên để lại một cái đèn nhỏ, không quá sáng, nhưng có thể miễn cưỡng thấy rõ để đi đâu.

Sau khi tắt đèn lớn xong, Trình Hi mới lên giường nằm liền nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Trình Miên Miên.

“Anh hai ngủ ngon.”

Sau khi nói xong, Trình Miên Miên đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đem đầu tiến đến trước mặt Trình Hi.

“Anh hai, em xem phim truyền hình công chúa đều sẽ được một nụ hôn chúc ngủ ngon, anh cũng cho em một cái nụ hôn chúc ngủ ngon đi.”

Vẻ mặt Trình Miên Miên khẩn cầu nhìn anh trai, sợ hắn sẽ cự tuyệt.

Trình Hi chỉ bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cô cười.

Cha mẹ rời đi sớm, em gái chính là người nhà duy nhất của hắn.

Khác với những người con gái trong mắt cha mẹ là viên ngọc quý nâng trên tay, thì em gái hắn là một cô công chúa của hắn.

“Ngủ ngon, công chúa nhỏ của anh.”

Dứt lời, Trình Hi ở trên cái trán trơn bóng của cô nhẹ nhàng in lại dấu vết.