Chương 3: Sao em lại đến đây..

Thời điểm Trình Hi từ phòng tắm đi ra, hắn nhìn thấy một hình ảnh:

Trong chăn màu xám lộ ra một cái đầu nhỏ, một đôi mắt hạnh bất an nhìn đông nhìn tây.

Quả nhiên giống nhu khi còn nhỏ, không biết từ lúc nào đã chạy đến nơi đây. Trình Hi bất đắc dĩ mà cười cười.

Ở trong mắt Trình Miên Miên, cô nhìn thấy anh trai chỉ mặc một chiếc áo tắm dài rộng thùng thình đi ra.

Vải dệt áo tắm dài là loại mềm mụp, loáng thoáng có thể thấy hình dáng chỗ quan trọng nhô lên.

Trình Miên Miên nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Hướng lên trên nhìn đến vòng eo nhỏ hẹp, hình dạng cơ bụng rõ ràng, giọt nước như có như không vẫn luôn nhỏ giọt xuống địa phương nơi nào đó…

Trình Miên Miên lại muốn nhìn rõ ràng hơn, cô có chút ngượng ngùng, ánh mắt mơ hồ không chừng.

Liếc đến tủ đầu giường sạch sẽ —— phía trên trừ bỏ đèn bàn, đồng hồ báo thức, hộp khăn giấy, cái gì cũng không có.

Đây chính là dấu vết của đàn ông độc thân sinh sống, hẳn là không có những người khác đã tới nơi này.

Trình Hi đến gần mép giường, nhìn thấy gương mặt Trình Miên Miên hồng hồng, còn tưởng rằng là sinh bệnh, vươn tay liền dục xoa cái trán Trình Miên Miên.

Miên Miên không biết anh trai muốn làm cái gì, rõ ràng muốn lui về phía sau, thân thể lại không tự chủ được vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm bàn tay thon dài của anh trai.

Tay bác sĩ tựa hồ đều luôn luôn lạnh lẽo, tay anh trai cô cũng không ngoại lệ.

“Sao em đến đây?” Giọng nói ôn hòa của hắn lôi kéo Trình Miên Miên từ trong suy nghĩ miên man trở lại.

Bàn tay ấm áp còn mang theo chút hơi nước, cứ như vậy để trên trán cô gái.

Da thịt tiếp xúc, làm Trình Miên Miên cảm giác có chút hồ đồ, cả người nóng lên. Không giống nhau, tay anh trai nóng hầm hập.

Trình Miên Miên ấp úng trả lời, nói vài câu về việc đi hoạt động của trường bị té ngã, lại ngượng ngùng chui sâu vào trong chăn, làm như bản thân thực xấu mặt hổ thẹn.

“Anh hai… Em muốn nằm một lát.” Trình Miên Miên nhỏ giọng cầu xin.

Ở chung như vậy làm tâm cô ngứa ngáy, rất khó chịu, có điểm nôn nóng, lại có điểm tê tê dại dại.

Trình Hi sao có thể chịu được ánh mắt vô cùng đáng thương của em gái?

Sau khi hắn đắp chăn đàng hoàng cho cô, lại nghĩ đến sự việc cô không cẩn thận bị té ngã, Trình Hi nhịn không được nhéo nhéo gương mặt em gaia, rầu rĩ nói câu: “Em nha!”

Anh trai vừa mới đóng cửa phòng, Trình Miên Miên nhanh chóng từ trên giường bò dậy, ở trong tủ quần áo lung tung lấy áo thun mang lên trên người.

Cô cũng không dám phát ra động tĩnh lớn, sợ anh trai từ phòng khách trở về, chỉ có thể tay chân nhẹ nhàng mà hành động.

Trình Hi vóc dáng cao, áo ngắn tay mặc lên người Trình Miên Miên giống như váy ngắn không sai biệt lắm, có thể che khuất hơn một nửa đùi.

Trình Hi vốn dĩ chuẩn bị ở trong phòng khách sấy tóc, lại sợ chọc đến Trình Miên Miên đang nghỉ ngơi, nên chỉ dùng khăn lông lau khô đơn giản.

Lúc lau khô tóc, Trình Hi chú ý tới trên sô pha xuất hiện một cái cặp xách màu xám.

Đò là tiền lương đầu tiên hắn kiếm được mua cho cô, hiện tại đã qua nhiều năm, cặp sách đã dùng rất cũ.

Trình Hi dời mắt, đem khăn lông đặt trên giá đỡ, lơ đãng nhìn thấy vài món quần áo dơ trong sọt đồ.

Cũng không biết khi nào Trình Miên Miên sẽ chạy về trường học, Trình Hi suy nghĩ giặt sạch sẽ sớm sẽ tốt hơn.

Ôm sọt đồ dơ đi đến ban công, Trình Hi đem quần áo nhét vào máy giặt, áo hoodie, quần vận động…

Một món lại một món, Trình Hi thu dọn từng cái, đột nhiên trên tay xuất hiện chiếc qυầи ɭóŧ ren nữ.

Nhìn hoa văn nho nhỏ, Trình Hi cảm thấy trên mặt có chút nóng.