Chương 8

Nham Hổ mở cửa xe đến rất đúng hẹn đi tới vùng ngoại thành Nhu Nhã ở. Cửa phòng rộng mở bên trong là những tiếng ồn ào, họ đã quên đóng cửa. Nham Hổ đi vào không quên đóng lại cửa cổng. Đi qua những hành lang gấp khúc, càng đi sâu, tiếng náo nhiệt càng lớn, thanh âm như 1 hội chợ động đúc, nhộn nhịp. Hắn đi vào phòng khách muốn nhìn xem ai có bản lĩnh mà làm nơi đây náo nhiệt nhu vậy

Kẻ đầu chòm là Nhu Nhã nha đầu, và Đào San San vị hôn thê của Lãnh Diệp, hai nữ nhân này ở chung 1 chỗ chắc sẽ gây họa quá. Nham Hổ dám chắc. Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên là Ác ma Đằng Lệ luôn rất ít nói, và vợ đang mang bầu vốn nên an tĩnh nhưng hôm nay cũng tham gia góp chuyện. Trên bàn ăn chi chít nước lạnh, đồ ngọt, điểm tâm…Nếu hôm nay mà có Lê Nhi mà tới chắc sẽ bị bọn họ làm hư mất. Nham Hổ lắc đầu, tầm mắt hướng ngồi ở một bên nhìn lại mọi người.

Lãnh Diệp như không có chuyện gì xảy ra nhàn nhã đi chơi thưởng thức rượu ngon, Đằng Lệ cũng không ngừng phát ra ác ma gầm thét, muốn Nhu Nhã nhỏ giọng một chút, đừng dọa đứa nhỏ trong bụng Tâm Đồng.

Hỏa Ưng cùng Minh Vương đâu? Nham Hổ hỏi.

Nham Hổ hoan nghênh! Lúc này mới phát hiện anh đã tới Nhu Nhã hưng phấn kêu to

Chờ 1 chút bọn họ sẽ đến

Tâm Đồng mỉm cười nghênh đón hắn. Nhưng

San San bĩu môi, tức giận nhìn Nham Hổ.

San San trí nhớ luôn luôn rất tốt, sẽ không dễ dàng quên mất lần trước Lãnh Diệp bị thương, ở trong bệnh viện Nham Hổ không thèm nhìn nàng, còn có bạn tốt Lê Nhi đột nhiên mất tích, chắc chắn có liên quan đến hắn

- Xin hỏi anh, Lê Nhi bạn tôi hiện đang ở đâu? San San giả vờ hé ra nụ cười ngọt ngào. Nhưng vẫn liên lạc được

với Lê Nhi trong lòng cô nóng như lửa đốt.

Nhưng ngay sau đó cô lại quay đầu trừng hướng lão công - Tà Thần Lãnh Diệp. Lần trước ở bệnh viện chồng đã đồng ý với cô về tung tích của Lê Nhi. Kết quả cho tới hôm nay cô vẫn phải tự mình hỏi Nham Hổ. Biết nguyên nhân San San trừng mắt với mình Lãnh Diệp lúng túng cười cười, nâng chén hướng lão bà nói xin lỗi.

- Lần sau ta sẽ nói cho cô! Nham Hổ khẽ nhếch lông mày, tiếp tục thừa nước đυ.c thả câu.

Thật ra thì

nếu Lê Nhi hôm nay tới, hoặc là Đào San San biết bọn họ có chuyện phát sinh, cũng sẽ không khẩn trương như vậy. Nhưng hắn chưa thể giới thiệu Lê Nhi, chưa đưa cô ấy ra ánh sáng.

Phát hiện hắn trong lời nói có ý gì đó, San San còn muốn hỏi tới, nhưng tiếng chuông cửa cắt đứt vấn đề của cô.

Bọn họ đã đến!

Nhu Nhã cao hứng kêu to, giống như tiểu tiên nhỏ, nhẹ nhàng nhảy ra

bên ngoài.

Mấy phút đồng hồ sau, cô một mình đi tới, trên tay còn cầm lấy 2 hộp gỗ: một lớn một nhỏ.

- Minh Vương tạm thời có việc không cách nào tới, Hỏa Ưng đợi lát nữa mới đến. Bọn họ phái người đem cho ta lễ vật ta lỗi. Nhu Nhã hơi thất vọng nhìn mọi người xung quanh Vốn là cô còn rất cao hứng vì lần này tất cả mọi người đông đủ…

Nham Hổ nhún nhún vai nói:

Sớm lường trước, Minh Vương muốn tổ chức lễ đính hôn. Không hiểu được lúc này mỹ nữ nào khiến cho hắn hứng thú

Không quản nổi hắn. Lễ vật hắn muốn đưa là gì vậy? San San hỏi Nhu Nhã

- Được rồi! Nhu Nhã thở dài, đem hộp gỗ nhỏ mở ra, căn cứ phía trên giấy, đó là lễ vật của Hỏa Ưng.

- Oa! Thật xinh đẹp...Hộp gỗ nhỏ bên trong là

một cái dây chuyền.

Hình như là làm từ 1 loại đá màu trắng, điêu khắc rất tinh tế, xung quanh có nhiều đá nhỏ nhìn rất cá tính, tinh xáo….Nhu Nhã đeo dây lên, khiến cho 2 nữ nhân còn lại trong phòng này vừa ca ngợi vừa muốn có được nó không tránh khỏi than vãn.

Còn lễ vật của Minh Vương, Nhu Nhã mở ra, nhưng lại đứng lạnh tại chỗ. Nhìn nó rất kì quặc,các hình tròn xoay quanh 1 khối hình trái táo, gắn 1 viên ngọc trai to, dưới đủ màu hồng, lam, lục nhìn cũng biết là đồ bảo vật, nhưng lại cho 1 cảm giác lạnh lạnh…đáng sợ

- Đây là vật gì? Nhu Nhã cùng San San tò mò cầm trên tay nghiên cứu.

Nham Hổ, Lãnh Diệp, Đằng Lệ liếc mắt nhìn lẫn nhau, không lên tiếng, lấy ánh mắt truyền đạt tin tức. Tâm Đồng cũng tò mò muốn sờ sờ cái kia nhưng Đằng Lệ lập tức ngăn cản cô.

Em tốt nhất đừng chạm vào nó. Đằng Lệ sắc mặt cực kì khó coi

Tại sao cô ấy không thể đυ.ng vào?

Nhu Nhã cùng San San trăm miệng một lời thay Tâm Đồng lên tiếng bởi bất công.

Lúc này Hỏa Ưng đột nhiên đi đến.

Hỏa Ưng trang phục sáng sủa, ánh mắt anh tuấn, màu da ngăm đen, trong mắt mơ hồ có ngọn lửa xanh cháy, phiêu dật.

- Đã lâu không gặp. Hỏa Ưng mở miệng hướng mọi người chào hỏi.

Mặc dù giờ mới chú ý tới Đào San San xa lạ, nhưng hắn cũng chỉ là mắt quét qua một cái, không có ý định chủ động xem cô là ai

- Những thứ kia các ngươi ở Nam Mĩ thám hiểm

được? Nham Hổ mở miệng hỏi hắn.

Hỏa Ưng nhìn Nhu Nhã đang ngắm quả cầu tròn

nói:

-

Không sai.

- Các anh làm sao tìm được vật này? Thoạt nhìn rất đặc biệt. Nhu Nhã tò mò hỏi.

Hỏa Ưng hồi đáp:

- Chúng ta ở Amzon đợi ước chừng một tháng. Ngoài ý muốn phát hiện một thủ lĩnh bộ tộc đi săn. Đó là Minh Vương cứu Vu sư nhi tử, Vu sư tặng

cho chiến lợi phẩm của hắn.

- Chiến lợi phẩm?

Nhu Nhã mặt trắng bệch.

- Anh đừng nói là chính cái này nhá….

Hỏa Ưng nghiêm túc trả lời.

- Là đầu người.

- A - nghe được câu trả lời của hắn, mấy cô gái không ngừng thét chói tai.

Nhu Nhã đem "Đầu người" hoảng sợ thả vào trên bàn, không nhìn mặt nó.

- Em không thích?

Hỏa Ưng lộ ra vẻ có chút kinh ngạc.

- Có người nào sẽ thích người chết?

Nhu Nhã đáng thương nói, sau đó chỉ vào dây chuyền.

- Đúng rồi! Cái này thì sao? Anh sẽ không nói cho em biết đây cũng là quái đồ chứ?

Rõ ràng không có trả lời, Hỏa Ưng không có trả lời, trên mặt luôn luôn hờ hững, lộ ra vẻ có chút không được tự nhiên. Nhu Nhã thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, muốn dùng năng lực cảm ứng của cô dò xét trong lòng hắn đáp án.

- Nha -- một phút đồng hồ sau, cô phát ra một... chuỗi kinh khủng thét chói tai...

Trong phòng khách nhất thời nháo loạn. Nham Hổ đang muốn mở miệng ngăn chận

cục diện hỗn loạn, độ nhiên thủ hạ của hắn đột nhiên xuất hiện.

Tổng giám đốc. Thủ hạ cung kính hướng hắn cúi chào.

Xảy ra chuyện gì?

Nham Hổ cảnh giác hỏi hắn. Chưa có chỉ thị đã xông vào chắc chắn có việc xảy ra

Mới vừa rồi tổng bộ hồi báo, nói các ngài hệ thống trung tâm có sự cố.Thủ hạ đơn giản báo cáo.

Xin ngài tới quan sát tổng bộ xem hình ảnh thu được

Nham Hổ vội vã cáo từ, cùng thủ hạ đi ra xe

- Nửa giờ trước, máy tính phát giác sự

khác thường, bởi vì ngài

ở chỗ này. Nhưng

trong nhà có người sử dụng thẻ riêng biệt của

ngài, còn phát đến hình ảnh kì quái.

Thủ hạ giải thích.

Nham Hổ quan sát hệ thống chụp được hình ảnh sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh mét. Hắn thấy một đôi nam nữ từ trong nhà hắn mang đi La Nhạc Nhi, hắn không nhận ra kia nam nhân, lại nhận ra mặt nữ nhân kia. Còn ngoài ý muốn phát hiện người mở cửa tiếp ứng là Lê Nhi

Đường tiểu thư đâu?

Kích động một quyền đem cửa sổ xe đánh nát, Nham Hổ đốt ngón tay lập tức rỉ ra vết máu.

Căn cứ quan sát thì cô ấy vẫn ở trong nhà, không có dấu hiệu rời đi. Thủ hạ bị động tác Nham Hổ vừa rồi hơi hoảng

Không nói thêm lời nào, Nham Hổ nhảy lên xe thể thao của mình, phóng như bay không tới nửa giờ đã về đến nhà. Tỉnh táo nhìn cửa nhà, hắn phát hiện Lê Nhi quả nhiên còn trong nhà.

Nàng tựa như búp bê, đờ đẫn ngồi ở trên ghế sa lon.

Nham Hổ không giận dữ ngay, cũng không nghiêm nghị chất vấn, ngồi đối diện Lê Nhi

Không khí ngưng trệ, hai người cứ như vậy trầm mặc. Quá mấy phút đồng hồ sau, Nham Hổ rốt cục mở miệng nói chuyện.

Tại sao?

Nham Hổ hỏi, trong giọng nói có chút tức giận.

Ta nói chuyện của La Nhi

Lê Nhi mặt tái nhợt đối với hắn mới vừa trở về, lại biết Nhạc nhi bị mang đi cũng không cảm thấy kinh ngạc hoặc là sợ hãi.Trong nội tâm nàng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Cho dù ba xã trưởng trước khi đi, còn dặn riêng cô không thể thừa nhận, nhưng từ đầu, cô không có ý định giấu diếm Nham Hổ.

Hắn đem thẻ đặt lên bàn.

- Anh – thẻ vẫn còn ở nơi này. Bọn họ là làm sao đi vào phía sau phòng nhỏ?

- Hôm nay sáng sớm, em thừa dịp anh còn đang ngủ, dùng đấ sét của đối phương cấp cho, ấn xuống khuôn mẫu thẻ.

- Đơn giản như vậy?

Nham Hổ tự giễu cười cười. Không nghĩ tới hắn nhất thời sơ ý, nhưng lại làm cho nàng có cơ hội ra tay.

- Tại sao làm như vậy? Đối phương cho em cái gì?

- Không có. Em chỉ là cảm thấy như vậy đối với Nhạc nhi không tốt. Em ấy hẳn là muốn trở lại Singapore.

Lê Nhi nhìn ánh mắt Nham Hổ

- Em biết anh thích cô bé, nhưng là cô bé dù sao còn chưa trưởng thành, anh không nên đem cô ấy rời xa mẹ.

Chợt nghe đến nàng nói, Nham Hổ chân mày nhếch lên, vẻ mặt trở nên âm u rất nhiều.

Mẹ? Em đang nói cái quái gì vậy?

Hắn cho là mình không biết, hắn và Nhạc nhi có chuyện gì sao? Tại sao làm ra một vẻ mặt vô tội

?

Em biết anh đã làm chuyện gì... Lê Nhi khó chịu cúi đầu, nhưng ngay sau đó dũng cảm mà đem lời nói tỏng

nội tâm cô nói ra.

Anh giúp cha của La Nhi bảo vệ bảo vật.Nhưng La nhi mất cha, anh lại đem cô bé rời đi,mà cô bé còn chưa tuổi vị thành niên (

Nước mắt cô rơi xuống nói tiếp

Em biế anh thích cô bé, nhưng với tuối cô bé quá sớm để rời xa mẹ.

Nhìn nước mắt của nàng, Nham Hổ cười lạnh

Chuyện của cô thật hay, không hổ danh làm kí giả. Hắn lên tiêng châm chọc

Đáng tiếc chính là Nhạc nhi không có mẹ

Nghe được hắn nói lời này, Lê Nhi không giải thích được ngẩng đầu hỏi:

- Anh nói vậy là sao?

Nham Hổ từ trên ghế salon đứng lên, đi tới

tủ rượu, rót cho mình một ly rượu, sau đó một ngụm uống cạn.

- Tôi và cha La Nhi là chỗ quen biết cũ, mẹ cô bé bị bệnh mà qua đời.

Hắn nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của Lê nhi nói:

Cha cô bé ở Singapore là Lao đại bang chủ, rất nhiều kẻ đối địch. Bang chủ với Lâm

Hoa luôn đối chọi nhau. Sau khi sát hại được La đại thì hắn đe dọa La Nhi để hắn thuận lợi lên làm lão đại

Chẳng lẽ mình bị gạt? Lê Nhi trên mặt tràn đầy giãy dụa

- Vì bảo vệ Nhạc nhi, cho nên tôi mang cô bé về đây, để thủ hạ do Lâm Hoa phái ra không tiếp cận được cô bé

Không dám tin, lắc đầu, Lê Nhi mở to hai mắt.

Vậy còn vị La phu nhân em gặp?

Là Tô Ny là bạn tình của Lâm Hoa. Nham Hổ lạnh nhạt nói

Lời anh nói với lời Ba xã trưởng bất đồng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nham Hổ, làm cho Lê Nhi bủn rủn không còn sức, ngã xuống ghế sa lon. Trời ạ! Cô đã làm cái gì? Nếu như sự thật như

Nham Hổ nói, cô

chính là đem La Nhạc Nhi đẩy tới chỗ chết

- Là lỗi của em là em

hại Nhạc nhi lâm vào nguy hiểm! Cô khổ sở nói. Cô chẳng những hại Nhạc nhi, còn phản bội nam nhân mình yêu...

Tại sao mình không tin Nham Hổ? Hắn là ôn nhu như vậy, mà mình lại lầm tin lời nói kia, cũng bởi vì ghen tỵ với Nhạc nhi, làm ra chuyện phản bội hắn!

- Thật xin lỗi! Thật xin lỗi. Em lại nghĩ anh và Nhạc nhi là quan hệ đó…Lê Nhi hối hận, 2 tay che mặt khóc

Rất rõ ràng, đơn giản Lê Nhi là bị Tô Ny lừa gạt, mới có thể làm ra chuyện như vậy. Mặc dù không phải là ác ý, nhưng Nham Hổ lại không thể tha thứ nàng. Lê Nhi là nữ nhân hắn yêu, hắn thậm chí muốn đem cô giới thiệu cho bạn tốt của mình biết. Nhưng cô phản bội hắn, hủy diệt tín nhiệm của mình đối với cô. Nhìn vẻ mặt đau khổ đó muốn đưa tay ra an ủi, nhưng tay lại dừng lại

Thật xin lỗi... Lê Nhi khóc hướng hắn nói xin lỗi

Xin anh hãy đi cứu Nhạc nhi!

Nhạc nhi không cần cô lo lắng, ta sẽ cứu trở lại.Nham Hổ lạnh lùng nói.

Lê Nhi đột nhiên ngẩng đầu, thấy hắn vẻ mặt tức giận của hắn.

Em xin lỗi, mong anh hãy tha thứ, em không phải cố ý.Vì yêu anh em mới làm ra chuyện sai trái như vậy, em sợ mình sẽ mất đi anh nên…Cô mong Nham Hổ tha thứ

Cô không tin a, giữa chúng ta hãy chấm dứt. Nham Hổ quyết tâm đưa ra quyết định

Cô hãy đi khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy cô

Tình yêu không chịu nổi khảo nghiệm, nó giờ chẳng còn giá trị nữa

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi...

Không cách nào thừa nhận sự thật Nham Hổ giận mình thấu xương, Lê Nhi thương tâm ngồi ngay đó. Nhưng cho tới bây giờ, cô cũng chỉ là không ngừng nói xin lỗi.

Một khi đã quyết định ta không

bao giờ thay đổi, cô hãy lập túc rời đi

Không…Lê nhi khóc thật đau lòng, tuyệt vọng

Nham Hổ quay đi không muốn đối mặt, sợ mình sẽ mềm lòng

Nếu cô không thể tự đi, ta sẽ kêu người đưa cô đi

Nhìn bóng lưng như dần rời xa, giờ khắc này Lê Nhi tuyệt vọng. Hết thảy cũng là lỗi của cô! Cô đã làm tỏn thương người đàn ông mình yêu, cùng đã phản bội lòng tin của hắn với mình

Đáy lòng cô biết rằng không thể cứu vãn được nữa…