Danh Đô Tửu phòng tổng thống.
Cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo, một người đàn ông trung niên say khướt tiến đến, lập tức nhanh nhẹn khẩn cấp xoay người lại: "Bảo bối..." Đứng ở cửa một người phụ nữ còn trẻ tuổi, quần áo màu đỏ cổ chữ v lộ vai, chiếc váy phù hợp tôn lên dáng người thướt tha của cô.
Mái tóc đen nhánh thẳng tắp buông thả trên lưng tóc mái được vén lên, khuôn mặt tinh xảo, biểu hiện lười biếng lộ ra mấy phần đẹp đẽ quyến rũ. "Bảo bối, mau vào đi..." Người đàn ông nuốt hớp nước miếng, thò tay ra ôm lấy người phụ nữ. Người phụ nữ nhẹ nhàng mà tránh được, tựa vào chỗ cánh cửa màu đen, hướng người đàn ông ném tới đôi mắt quyến rũ: "Lỗ tổng, làm sao mà gấp như vậy?"
Được xưng là "Lỗ tổng" người đàn ông xoa xoa hai tay, mê đắm mà đến gần: "Đây còn không phải là đặc biệt rõ ràng do sức quyến rũ quá lớn, em biết rất rõ ràng mà... Tiểu yêu tinh!" Người phụ nữ cười nhìn Hắn, từ từ, thụt lùi đi vào trong phòng
"Lỗ tổng, không phải là cần phải tắm trước sao?"
Lỗ tổng bừng tỉnh, mập mờ chỉ vào người phụ nữ: "Ngươi hư hỏng quá đi!"
" Lỗ tổng cuối cùng tắm hay không tắm đây?"
"Tắm, đương nhiên tắm!" Lỗ tổng giống như rất sợ cô đổi ý, nhanh như chớp liền vọt vào phòng tắm.
Rất nhanh trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy và tiếng huýt gió vui sướиɠ. Nụ cười trên mặt người phụ nữ lập tức biến mất, cô một bên nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, một bên từ bóp da trong ngực móc ra một camera mini, nhanh chóng đặt lên cái gạt tàn thuốc và khe hở đèn bàn, sau đó lấy cái kẹp trong tóc, tóc dài tùy ý rơi xuống thắt lưng.
Không quá mười phút đồng hồ, Lỗ tổng liền chỉ quấn một cái khăn tắm mà chạy đi đến: "Bảo bối, ta tới đây!"
"Lỗ tổng, ngài đêm nay không trở về nhà, Lỗ phu nhân có thể hay không lo lắng?"
Người phụ nữ ngồi ở một bên, đưa một tay ra phía sau chống đỡ, một tay lắc lắc chén rượu trong tay, tà váy nhỏ dài dưới rõ ràng bị hai chân vén lên, trong bóng tối ở dưới ánh đèn lóe nhu hòa sáng bóng.
"Cô ta lo lắng cái rắm!"
Lỗ tổng khinh thường xì một tiếng khinh miệt, sau đó lấy lòng tiến tới: "Tiểu bảo bối..."
Người phụ nữ liếc hắn một cái: "Nhưng người ta nghe nói, trước đây Lỗ tổng để theo đuổi được Lỗ phu nhân mất không ít công sức đấy!"
"Tiểu bảo bối, ghen tị sao?" Lỗ tổng cười hắc hắc hai tiếng.
"Nếu không làm thế làm sao có thể tiếp quản công ty Phương gia bọn họ trở thành con rể tài năng, bảo bối nghĩ rằng ta sẽ để ý cái người đàn bà lớn tuổi mà chưa có chồng kia sao?"
"Nếu có một ngày ta trở thành người đàn bà lớn tuổi mà chưa có chồng kia thì sao, chỉ sợ Lỗ tổng cũng không muốn liếc mắt nhìn ta nhiều hơn nữa."
"Ôi chao, bà cô của ta! Em chẳng lẽ còn không biết em chính là khối thịt trên đầu ta,chỉ cần em thích, cho dù là bầu trời sao Lỗ tổng ta cũng phải đi đến hái xuống cho em..."
" Phải không"
Trong phòng một giọng nữ cắn răng nghiến lợi đột ngột vang lên. Lỗ tổng lưng mãnh liệt chấn động, vừa nghiêng đầu nhìn, đúng là, cửa phòng mở rộng ra, phu nhân trung niên ngọt ngào ôm một con chó quý hiếm, bị vây chặt ở giữa hai người vệ sĩ cao to uy vũ đi tới:
"Lỗ Đại Bằng, ông nhất định phải chết!"
... Mười phút đồng hồ sau, phòng tổng thống truyền đến tiếng người đàn ông gào khóc thảm thiết và tiếng cầu xin tha thứ. Trong hành lang, Lỗ phu nhân mỉm cười mà đưa lên một kẹp văn kiện:
"Trợ lí Bạch, đây là hợp đồng chúng ta trước đó nói xong."
Người phụ nữ tiếp nhận hợp đồng, nhanh chóng lật xem, xác định không có sai lầm, mới đem một camera mini giao cho Lỗ phu nhân:
"Có cái này, ly hôn cũng không khó khăn."
"Bạch trợ lí nghĩ đến quả nhiên chu đáo, nếu không tôi còn thật không biết tên này khốn kiếp như vậy!"
"Phải không." Bạch Tiêu mỉm cười, cầm văn kiện liền xoay người muốn đi.
Lỗ phu nhân lại gọi lại cô: "Bạch trợ lí, có câu tôi chẳng biết có nên nói hay không..."
Bạch Tiêu quay đầu lại.
"Cô chẳng qua là trợ lý của Bùi tổng mà thôi, làm việc hy sinh như vậy đáng giá không?"
Bạch Tiêu dừng một chút, sau đó nhìn Lỗ phu nhân, bên môi lơ đãng nâng độ cong nhợt nhạt: "Đáng giá."