Chưng 28

Bạc Mục Dã lắc đầu. Anh tan làm liền đến tìm Tô Trà ngay, nên không có thời gian ăn.

Tô Trà lập tức cau mày: “Không ăn uống sao được?”

Nhưng nhớ đến việc mình cũng không giỏi nấu nướng, cô lại có chút ngại ngùng: “Mục Dã, hay là anh ra ngoài ăn trước nhé?”

“Không.”

Nghe thấy thế, Bạc Mục Dã lập tức từ chối, nhưng lại nói thêm: “Em đi cùng anh ăn.”

“Nhưng em ăn rồi.”

Tô Trà cười khổ: “Em phải chuẩn bị một số thứ, sáng mai còn phải đi học, chiều lại đi đến buổi sơ tuyển, thời gian không nhiều. Anh ngoan chút, tự đi ăn được không?”

Lời cô nói đã mang theo chút dỗ dành, đồng thời vòng tay qua eo Bạc Mục Dã, giúp anh thả lỏng.

Vì khi nghe thấy cô bảo anh tự đi ăn, anh bắt đầu có chút không ổn.

Trước đây, Bạc Mục Dã thường như vậy, tính tình hay thay đổi, mặc dù anh cố gắng kiềm chế khi ở bên Tô Trà, nhưng cô vô tình nhận ra và không tránh khỏi sợ hãi.

Nhưng giờ đây, Tô Trà lại cảm thấy thương anh rất nhiều, bởi cô biết anh đã hy sinh vì mình như thế nào.

Cơ thể Bạc Mục Dã dần căng lên, khí chất quanh anh trở nên u ám, ngón tay khẽ run rẩy, cố gắng kìm nén sự bực dọc trỗi dậy từ trong lòng, chỉ vì Tô Trà muốn anh tự đi ăn.

Anh nhìn Tô Trà chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đầy sao bỗng chốc trở nên giống như một cơn lốc xoáy trước cơn bão, sâu không thấy đáy.

Thấy biểu cảm của anh thật sự không ổn, Tô Trà chợt nảy ra một ý: “À, sao anh không bảo tài xế của anh đặt đồ ăn mang lên đây?”

Bạc Mục Dã ngừng lại.

Một lúc sau, anh mới phản ứng: “Đúng, anh sẽ bảo cậu ấy đặt đồ ăn.”

Thực ra anh cũng không quá đói, nhưng nếu Tô Trà bảo anh ăn, thì anh sẽ ăn thôi.

Có thể nhờ Bách Khôn đặt đồ ăn mang lên, bản thân anh không cần ra ngoài, vẫn có thể ở lại bên Tô Trà. Vẻ mặt Bạc

Mục Dã lại dịu xuống.

Ở một mức độ nào đó, Bạc Mục Dã đối với Tô Trà rất cố chấp.

Sự cố chấp này giống như sự cuồng tín, người bình thường thật khó mà đối phó được.

Tô Trà âm thầm ghi nhớ những phản ứng của Bạc Mục Dã. Cô cảm thấy anh không giống người bình thường, cần phải tìm hiểu kỹ hơn về anh, vì cô không muốn anh bị tổn thương.

Vì thế, Bách Khôn dưới lầu nhận được điện thoại của Bạc Mục Dã, nghe cậu chủ bảo đặt đồ ăn, anh có chút ngạc nhiên. Nhưng hôm nay đã có quá nhiều điều khiến anh ngỡ ngàng, nên chỉ âm thầm thở dài rồi nhanh chóng thực hiện yêu cầu của Bạc Mục Dã.

Tô Trà lấy sách vở ra bắt đầu ôn bài.

Cô vừa mượn tiền từ bố, cuối tuần cũng không định đi làm nữa, giờ điều quan trọng nhất là dành thời gian học tập chăm chỉ.

Chỉ còn một tháng nữa là kỳ thi đại học diễn ra, Tô Trà quyết định dốc toàn lực, ít nhất cũng phải thi đỗ vào một trường tốt để củng cố vị thế của mình trong làng giải trí.

Thấy Tô Trà lấy sách ra, Bạc Mục Dã không làm phiền cô.

Ít nhất anh cũng biết Tô Trà sắp thi đại học.

Bên cạnh giường của Tô Trà có một chiếc bàn học nhỏ, cô ngồi đó đọc sách. Đã bao nhiêu năm rồi, cô nghĩ mình chắc đã quên gần hết kiến thức trong sách giáo khoa, nhưng không hiểu sao, chỉ cần nhìn vào các điểm kiến thức trên sách, ký ức của cô lại dần dần trở nên rõ ràng, không phải là hiểu hết tất cả, nhưng ít nhất cũng không kém gì hồi trước.

Thậm chí những điểm mà trước đây cô cảm thấy khó hiểu, chỉ cần suy nghĩ kỹ thêm vài lần, Tô Trà phát hiện mình có thể hiểu ngay lập tức.

Ví dụ như các công thức toán học, chỉ cần nhìn kỹ vào các ví dụ và suy ngẫm vài lần trên giấy, Tô Trà phát hiện mình có thể nắm bắt được quy luật cơ bản, chỉ cần củng cố và ôn tập là được.

Mà năm cuối cấp ba, chính là giai đoạn cần đến khả năng này.

Tô Trà rất rõ ràng, đây chắc chắn không phải là khả năng của cô trước đây, rõ ràng là đã được nâng cao.

Trước đây thành tích của cô cũng khá, nhưng không đến mức có thể hiểu thấu các điểm kiến thức nhanh chóng như thế này.

Chẳng lẽ, kiếp trước đã mang lại cho cô lợi ích to lớn?