Chương 91: Thật là.. đậu má!

Chương 91: Thật là.. đậu má!

Vì có quá nhiều câu sai trong đề thi nên Cố Vi Vi đã tối tăm mặt mũi ở nhà làm bài tập.

Buổi chiều, Phó Hàn Tranh đi làm về sớm, nhìn thấy cô vẫn đang nằm bò trên bàn trong phòng khách, làm bài tập với gương mặt đắng cay muôn phần. Hắn khẽ gọi.

"Vi Vi, đi thay quần áo đi, hôm nay em phải qua bệnh viện khám lại đó."

Cố Vi Vi đặt bút xuống, vào phòng thay quần áo. Vừa mở cửa tủ cô thấy số quần áo cũ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là những bộ quần áo sang trọng của các hãng thời trang nổi tiếng.

Cô mở cửa hỏi Phó Hàn Tranh đang đợi trong phòng khách, "Quần áo của tôi đâu?"

Lúc chiều dì Vương bảo giúp cô dọn phòng, hóa ra là để dọn..

"Tất cả đồ trong tủ đều là của em đấy." Phó Hàn Tranh nói.

"Tôi đang hỏi là số quần áo cũ của tôi đâu?" Cố Vi Vi cố kìm nén sự tức giận của mình.

Phó Hàn Tranh lật quyển vở bài tập không mấy để tâm, "Nếu em không thích mấy cái đó, mai tôi mua lại vậy."

Cố Vi Vi nghiến răng, kiên nhẫn nói, "Nếu để tôi mặc những bộ quần áo này đến trường, nhất định mọi người sẽ cho rằng tôi có người chống lưng cho đấy."

Phó Hàn Tranh suy nghĩ một chút, nói, "Ngày mai sẽ có người đưa cho em bộ thích hợp hơn."

Cố Vi Vi quay đi quay lại không biết bao nhiêu lần, thấy toàn là váy. Cô đành chọn một một chiếc váy dệt kim dài tay màu xanh dương mới mẻ, đơn giản, tươi tắn mà không làm mất đi vẻ xinh đẹp ngọt ngào của một thiếu nữ.

Phó Hàn Tranh nhìn cô gái mới đi ra khỏi phòng, giữa lông mày và mắt hắn gợi một tia ngạc nhiên. Hắn không chút do dự, mở lời khen ngợi.

"Rất đẹp."

Quần áo dệt kim phải mặc cho người có khí chất, đặc biệt lại còn là màu xanh dương mà rất ít người phù hợp nhưng khi mặc vào người cô lại hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu cho được.

Hai má Cố Vi Vi ửng đỏ, "Đi thôi, không phải hôm nay giáo viên bổ trợ sẽ đến sao? Tôi còn chưa làm xong bài tập toán nữa."

Khi cả hai đến bệnh viện, Hà Trì đang tái khám cho một bệnh nhân lớn tuổi, dường như cả hai đang nói chuyện gì đó.

"Chờ hai phút nhé, sẽ xong ngay thôi."

Phó Hàn Tranh xắn tay áo lên, để tránh Hà Trì lát nữa ra tay không biết nặng nhẹ, giúp cô tháo băng trước.

Ông lão liếc mắt nhìn hai người họ nhưng thị lực không được tốt lắm, chỉ nhìn thấy một nam một nữ, người nam cao và hơi gầy, người nữ trông khá nhỏ nhắn cho nên trong tiềm thức y tưởng là hai cha con.

"Thật hiếm có. Giờ vẫn còn có người cha tận tâm với con gái đến như vậy."

Hà Trì đang viết hồ sơ bệnh án bỗng bật cười khiến tay run run, chữ viết cũng bị ảnh hưởng theo.

"Ông à, đó là bạn gái của cậu ấy, không phải là con gái đâu."

Tuy nhiên, Phó Hàn Tranh, người bị cho là trâu già gặm cỏ non, thực sự có thể sẽ làm cha trong vài năm nữa.

Hà Trì cho bệnh nhân đi lại để kiểm tra mức độ hồi phục của vết thương.

Vì Phó Hàn Tranh đã tháo băng gạc ra từ trước nên hắn chỉ cần thay băng thuốc mới, vài phút là xong.

Tuy nhiên, trông Phó Hàn Tranh có vẻ không ổn lắm. Trên đường trở về nhà sau khi thay thuốc xong, sắc mặt có chút tối màu.

Cố Vi Vi cong môi thích thú, "Ông ấy nói anh giống ba của tôi, mới vậy đã tức giận rồi sao?"

Phó Hàn Tranh liếc xéo cô gái đang cười khoái chí, nghiêm nghị nói, "Sẽ không có chuyện như vậy đâu."

Cố Vi Vi cảm thấy có gì đó không ổn, vội nói lời tử tế, "Tuy nhiên, anh cũng có đôi phần đẹp trai hơn ba tôi."

Sắc mặt Phó Hàn Tranh có sự thay đổi đáng kể, vừa lái xe vào gara vừa nói.

"Khi Khâm sẽ mời gia sư đến cho em, tôi còn phải họp trực tuyến, em đi làm bài tập tiếp đi."

Cố Vi Vi gật đầu, theo hăắn ào trong thang máy. Phó Thời Khâm hét to ngay khi vừa nhìn thấy họ bước vào chung cư.

"Nhanh lên. Gia sư đang đợi cô đó. Là Học trưởng siêu cấp của cô.."

Phó Thời Khâm còn chưa dứt câu, Cố Vi Vi đã đi vào phòng tìm vị gia sư mà hắn mời tới đó, đột nhiên thấy mình như một con chó.

Tại sao gia sư hắn tìm cho cô lại là.. bạn trai cũ của cô, Tần Luật chứ?