Chương 74: Mềm mại dễ thử tư thế mới (tên do editor đặt)

Chương 74: Mềm mại dễ thử tư thế mới (Tên do editor đặt)

Quay trở lại chung cư.

Phó Hàn Tranh đặt cô lên ghế sofa trong phòng khách, cu mày, nhìn ngón chân đang sưng tấy của cô.

"Có cần tôi đưa em tới bệnh viện không?"

"Không cần đâu, tôi uống thuốc là được." Cô lấy thuốc đã mua ra.

"Chờ chút." Phó Hàn Tranh nói, đứng dậy đi vào trong nhà tắm.

Một lúc sau, anh bưng một chậu nước nóng ra, cởi đôi giày còn lại của cô ra rồi đặt chân cô vào chậu nước nóng.

Cố Vi Vi mỉm cười rồi nhắc khéo rằng anh vẫn còn chưa rời đi.

"À, tôi có thể tự làm được. Anh cứ trở lại phòng làm việc của mình trước đi."

Phó Hàn Tranh không nghe lời cô, đợi vài phút sau nhấc chân cô ra khỏi chậu, dùng khăn lau khô rồi đặt lên sofa.

Sau đó, anh kiểm tra thuốc của cô và xem hướng dẫn sử dụng.

Cố Vi Vi sợ hãi co chân lại, "Phó tổng, tôi tự làm được mà."

Phó Hàn Tranh duỗi tay ra, kéo chân cô qua, chấm que tăm bông vào vết sưng đỏ, mùi thuốc hăng hắc dần tràn ngập không khí.

Cố Vi Vi nhìn người đàn ông đang cầm chân cô bôi thuốc, ngây người một chút.

Ở Phó gia, cô cũng từng bị thương ở chân khi luyện võ, Cố Tư Đình cũng lo lắng bế cô về nhà.

Sau đó, y tá được điều đến chăm sóc cô, anh chỉ biết đứng bên cạnh dõi theo cô.

Mặc dù cô biết cô và Cố Tư Đình đã sống cùng nhau từ khi còn nhỏ nhưng giữa họ luôn thiếu cái gì đó về mặt tình cảm.

Và lúc này đây, cô đã hiểu rõ.

Điều còn thiếu giữa họ là cô không thể chắc chắn, trong lòng anh.. thật sự có cô không.

Cô nghe nói Phó Hàn Tranh là người sâu sắc, lại khó lường nhưng khi người đàn ông này ở trước mặt cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng.. anh đang thích cô và lo lắng cho cô.

Phó Hàn Tranh ngước lên, thấy hốc mắt cô hơi đỏ.

"Nếu đau thì chúng ta tới bệnh viện nhé?"

Cố Vi Vi hoàn hồn rồi lắc đầu, "Không cần, tôi sẽ về phòng nghỉ ngơi một lát."

Phó Hàn Tranh đang định bôi thuốc vào chân còn lại của, tiếng điện thoại reo lên. Anh cầm điện thoại lên đặt bên cạnh, bật loa ngoài.

"Anh à, đại ca, mau khen em đi! Khen em mau lên!"

"Tối nay để anh và chị dâu có thể bầu bạn với nhau, em đã dẫn 1 tỷ người làm 'anh hùng cứu mỹ nhân' đó."

Khóe miệng Cố Vi Vi giật giật. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Tam thiếu gia Phó Thời Khâm.

Phó Hàn Tranh không nói gì, Phó Thời Khâm vẫn vui vẻ độc thoại ở đầu bên kia.

"Để em gửi video đó cho anh xem. Chị dâu xoay như một con quay luôn đó."

Cố Vi Vi nghiến răng: Ngươi mới là con quay đó.

"Hơn nữa, chị dâu mềm mại uyển chuyển khi múa ba lê như vậy, anh có thể thử thực hiện những tư thế mới đấy.."

"Tam thiếu gia!" Thấy Phó Hàn Tranh vẫn im lặng, Cố Vi Vi không thể chịu được nữa mà ngắt lời độc thoại của Phó Thời Khâm, "Tôi cũng nghe thấy đấy, anh có biết không?"

Phó Thời Khâm ở đầu bên kia sững sờ ba giây, sau đó thấp giọng cười hỏi.

"Anh à, em đã nhắc đến một việc không nên nhắc đến sao?"

"Ừ." Phó Hàn Tranh trực tiếp cúp máy.

Khóe miệng Cố Vi Vi giật giật. Đáng ra hắn không nên quấy rầy.

Câu trả lời của hắn quả thực quá sai lầm.

"Phó tổng, mặc dù chúng ta cùng sống dưới một mái nhà nhưng mối quan hệ lại vô cùng trong sáng. Tôi nghĩ anh nên chỉnh đốn lại cách gọi tên của Tam thiếu gia. Tôi không phải chị dâu của cậu ấy.."

Phó Hàn Tranh bôi thuốc, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

"Sớm muộn gì cũng gọi vậy thôi."

"..."