Chương 606: Nếu anh ta và phó gia không chấp nhận em, vậy chúng ta rời khỏi hoa quốc

Chương 606: Nếu anh ta và Phó gia không chấp nhận em, vậy chúng ta rời khỏi Hoa quốc

Sau khi Phó Hàn Tranh rời khỏi, Nguyên Sóc ngồi một mình trong phòng khách đầy tâm sự, trầm mặc hồi lâu.

Tiểu Nguyên Bảo chạy từ phòng ra, thấy anh đang ở một mình liền bò xuống lầu.

"Ba ba, chú xấu tính kia làm khó ba sao?"

Nguyên Sóc bật cười, bế con trai lên đặt cạnh bên người.

"Chú ấy cũng bắt nạt Nguyên Bảo, chú ấy không cho Nguyên Bảo gặp vợ, con muốn nói cho ma ma, để ma ma đánh chú ấy!" Tiểu Nguyên Bảo thở phì phò nói.

Ma ma của cậu nói, nếu ai bắt nạt cậu phải nói cho ma ma biết, ma ma đi đánh người bắt nạt cậu.

Nhưng mà ma ma của cậu đi ra ngoài lâu như vậy rồi mà chưa trở lại.

Nguyên Sóc sờ sờ đầu con trai: "Đi thu dọn đồ của con đi, chúng ta đi xem vợ của con."

Tiểu Nguyên Bảo vừa nghe vậy liền chạy về phòng thu dọn đồ của mình bỏ vào một cái rương hành lý nhỏ. Không đến nửa giờ lại chạy xuống giục ba cậu mang cậu đi tìm lão bà.

Cùng ngày Phó Hàn Tranh trở về đế đô, Nguyên Sóc lại mang theo Tiểu Nguyên Bảo đến nơi Cố Vi Vi đóng phim.

Bọn họ đến phụ cận của đoàn phim thì trời đã tối.

Anh ở đây đợi mọi người kết thúc công việc mới gọi điện thoại cho cô.

Cố Vi Vi dặn dò mấy vị diễn viên ngày hôm sau muốn quay phần diễn của bọn họ xong mới mang khẩu trang cùng mũ chạy đến gặp mặt Nguyên Sóc.

"Vợ ơi!"

"Vợ!"

* * *

Cố Vi Vi bế cậu lên, nhéo nhéo khuôn mặt rõ ràng tròn lên một chút của cậu.

"Cháu lại béo lên rồi đúng không?"

"Bà nói, Nguyên Bảo muốn cao lên thì phải ăn nhiều hơn." Tiểu Nguyên Bảo biện giải cho mình.

Cố Vi Vi đến gần, nhìn nhìn Nguyên Sóc.

"Em còn tưởng anh sẽ mang sư tỷ trở về chứ?"

Nguyên Sóc cưỡng ép đem Nguyên Bảo treo trên người cô xuống, bỏ qua một bên cho cậu xem phim hoạt hình cùng một viên kẹo.

Nhóc con lúc này mới chịu dời sự chú ý trên người vợ đi, ngoan ngoãn ngồi ở một bên ăn kẹo xem phim hoạt hình

Cố Vi Vi nhìn xung quanh một chút, bởi vì nơi này không phải là đô thị lớn nên trời vừa tối đen thì bóng người cũng ít đi.

Nên xung quanh cũng không thấy người nào.

"Tìm em có chuyện gì?"

Anh mang theo Tiểu Nguyên Bảo từ đế đô chạy tới đây nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi?

"Sáng nay Phó Hàn Tranh tới tìm anh, hỏi anh có phải em biết Cố Vi Vi hay không." Nguyên Sóc thản nhiên nói ra.

Cố Vi Vi không cảm thấy ngoài ý muốn: "Anh ấy cũng hỏi em, em phủ nhận."

Nguyên Sóc: "Anh nói em có quen biết với Cố Vi Vi."

"Anh.." Cố Vi Vi bị mấy lời đó làm cho đầu óc rối tung rối mù hết lên: "Nếu anh muốn nói cho anh ấy biết thì tốt xấu gì cũng phải gọi điện báo em một câu chứ."

"Chuyện này sớm muộn gì anh ta cũng biết. Anh chỉ thừa nhận em quen biết với Cố Vi Vi chứ không có thừa nhận em chính là Cố Vi Vi." Nguyên Sóc nói.

Dù sao khi người không biết chuyện nghe vậy sẽ chỉ cho rằng cô với Cố Vi Vi là hai người khác nhau.

Cho nên Phó Hàn Tranh chỉ nghi ngờ cô quen biết Cố Vi Vi chứ không nghĩ đến chuyện cô chính là Cố Vi Vi.

Cố Vi Vi khẩn trương nhìn anh: "Anh ấy nói gì?"

Nguyên Sóc: "Anh ta nói, ngoại trừ sinh tử, không có việc gì có thể chia cách em và hắn ta."

Cố Vi Vi mím môi trầm mặc thật lâu, trong lòng một lần lại một lần lặp lại câu này.

"Anh chỉ là cho anh ta chuẩn bị tâm lý trước để tránh việc khi em nói hết mọi chuyện lại không kịp trở tay." Nguyên Sóc nói tiếp.

Cố Vi Vi tâm loạn như ma: "Em tính nói cho anh ấy biết, nhưng hiện tại em chưa chuẩn bị tốt."

Nguyên Sóc nhìn cô lo lắng sốt ruột, khuyên nhủ.

"Khi nào nói cho anh ta biết em tự quyết định đi."

"Nếu anh và Phó gia không chấp nhận em, vậy chúng ta sẽ rời khỏi Hoa Quốc. Nguyên Mộng đã chuẩn bị xong rồi."

Cố Vi Vi: "Anh cứ đi đi, em không có ý định rời khỏi đây."

_Min_