Chương 604: Anh còn chưa hôn em mà đã muốn đi?

Chương 604: Anh còn chưa hôn em mà đã muốn đi?

Mấy ngày khẩn trương quay chụp, lại thêm hai buổi tối thức suốt đêm làm Cố Vi Vi nằm trong lòng Phó Hàn Tranh hàn huyên không được vài câu đã ngủ thϊếp đi.

Mà Phó Hàn Tranh tới đây cũng chỉ là thuần khiết muốn ôm cô ngủ.

Sáng sớm, năng lượng ngày mới của cô nổi lên, rửa mặt chuẩn bị ra cửa qua phim.

Nhưng vừa thấy Phó Hàn Tranh gọi điện thoại bảo tài xế tới đón liền ngậm bàn chải đánh răng đi qua ôm anh.

Phó Hàn Tranh không để ý bọt kem đánh răng bôi đầy trên áo âu phục mà tuỳ ý để cô ôm.

"Nghe Thời Dịch nói em quay chụp rất thuận lợi?"

"Đương nhiên, Murphy còn khen em là thiên tài."

Cố Vi Vi buông tay, xoát xoát đánh răng xong kiêu ngạo nói.

"Em học làm đạo diễn từ lúc nào?" Phó Hàn Tranh hỏi.

Cô mười chín tuổi ở phương diện cầm kỹ hơn người, vào giới giải trí chỉ là đưa hai kỹ thuật lên một đường, hiện tại còn tự mình làm đạo diễn.

Vốn dĩ anh nghĩ rằng cô nói muốn tự mình đạo diễn chỉ là nói đùa.

Nhưng hai ngày này Thời Dịch gọi điện về đều nói cô cường hãn đến mức không giống nhân loại.

Diễn kịch có thể là có thiên phú, nhưng đạo diễn nếu không có lịch duyệt và kinh nghiệm tích luỹ thì rất khó làm được. Nhưng nghe lời nói của Phó Thời Dịch thì cô rất xuất sắc, hơn nữa cô cũng nói Murphy cũng khen cô là thiên tài.

Một cô gái chưa đến hai mươi tuổi, thậm chí thi đỗ Học viện điện ảnh là trong lúc cô đang nghỉ dài hạn, ngay cả một khóa cũng chưa từng học qua.

Nhưng cô lại nắm giữ nhiều kỹ năng tinh vi như vậy, anh chắc chắn rằng lúc cô học trung học không hề có môn học đạo diễn này.

"Tốt xấu gì em cũng đã lăn lộn trong đoàn làm phim lâu như vậy, em rất hứng thú với học hỏi và cũng cực kỳ hiếu học mà." Cố Vi Vi nói.

Lấy tuổi tác hiện tại của cô mà làm được rất nhiều việc thường nhân khó mà làm được như vậy quả thực rất khả nghi.

Phó Hàn Tranh nghĩ nghĩ, lúc trước ở đoàn phim《 Trường Phong 》cùng《 Ưng nhãn》hình như cô vẫn luôn hướng hai vị đạo diễn kia thỉnh giáo rất nhiều.

Có lẽ lúc ấy chính cô đã tính toán muốn tự mình làm đạo diễn.

Hai người đang nói, tài xế gọi điện nói xe đã tới rồi, thức giục anh ra cửa.

Phó Hàn Tranh ngắt điện thoại nói với cô.

"Nếu em lại qua mười hai giờ mà chưa đi ngủ, vậy anh lập tức cưỡng chế cho tổ quay của em ngừng quay."

"Nhất định nhất định, em không dám nữa."

Cố Vi Vi lau vệt nước trên mặt đi, vội vàng nhận sai.

Dù sao những việc cần thiết cũng ổn định rồi, không cần thiết phải họp suốt đêm nữa.

Phó Hàn Tranh: "Anh phải đi."

"Chờ một chút." Cố Vi Vi gọi người lại, bất mãn nói: "Anh còn chưa hôn em mà anh đã muốn đi."

Ngày hôm qua vừa gặp liền đuổi cô đi ngủ, sáng sớm tỉnh dậy lại đã muốn đi, hai người một chút cũng chưa hề thân mật qua tý nào.

Phó Hàn Tranh bất đắc dĩ bật cười, một tay nâng cằm cô lên, cúi đầu cho cô một cái hôn nồng nhiệt.

Hai người hôn từ nhà tắm tới cửa phòng mới buông nhau ra.

"Anh phải đi."

Cố Ví Vi ôm chặt eo anh không buông: "Ôm thêm một chút."

Phó Hàn Tranh một tay ôm cô, ở trán cô hạ xuống một nụ hôn.

"Anh sẽ sắp xếp tốt công việc rồi tới thăm em."

Cố Vi Vi không muốn buông lỏng tay, nhìn anh mở cửa rời đi.

Sau đó thay quần áo, vội vàng đến phim trường quay phim.

Phó Hàn Tranh vừa xuống máy bay trở về đế đô, Lôi Mông đã gọi điện thoại tới.

"Ông chủ, Nguyên Sóc đã trở lại."

Phó Hàn Tranh nhìn nhìn thời gian: "Ở đâu?"

"Vừa mới đón xong Tiểu Nguyên Bảo, đang ở chỗ Nhị thiếu gia." Lôi Mông nói.

Phó Hàn Tranh không đi công ty nữa, bảo tài xế quay đầu xe trực tiếp hướng chỗ ở của Phó Thời Khâm ở phụ cận nhà cũ.

Lúc anh đến, Nguyên Sóc mới vừa cùng con trai ăn xong bữa sáng, nhìn thấy anh đến có chút ngoài ý muốn.

"Có việc?"

Phó Hàn Tranh đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Vi Vi biết các anh, vậy cô ấy cũng biết cả Cố Vi Vi sao?"

_Min_