Chương 597: Biển có thể cạn, núi có thể mòn nhưng tiểu đội không thể giải tán (1).
Đám người còn đang tự đào hố chôn nhau trong nhóm, thấy tin tức cô rời khỏi nhóm nên thoáng chút bối rối.
Phó Thời Dịch cho là cô chỉ trượt tay bấm nhầm, tranh thủ thời gian kéo cô vào nhóm lại vài lần, kết quả đối phương chưa từng phản ứng lại dù chỉ một lần.
Phó Thời Khâm và Hà Trì cũng lần lượt kéo cô vào, cô cũng mặc kệ.
Phó Thời Dịch: [Đều tại hai người đã khiến chị dâu giận dữ nên mới rời nhóm á.]
Phó Thời Khâm: [Tôi cảm thấy hình như chị dâu muốn vứt bỏ chúng ta, quy thuận kẻ địch rồi.]
Hà Trì: [ Ngay từ đầu, cô ấy đã theo địch rồi còn đâu.]
Bọn họ cưỡng ép kéo người vào đây, nhưng cô ấy ngoại trừ ném cẩu lương cho bọn họ ra thì chưa từng tạo ra cống hiến gì vì sự nghiệp vĩ đại là đả đảo Phó Hàn Tranh cả.
Không hề có!
Hoàn toàn không có!
Phó Thời Dịch và Phó Thời Khâm sửng sốt vài giây, gần như cùng lúc trả lời.
[Hình như.. là như vậy thật.]
Tuy rằng Mộ Vi Vi cũng vào tiểu đội nhưng rõ ràng không có ý đả đảo anh trai bọn họ, hơn nữa còn càng ngày càng yêu anh hơn, và nhét cho bọn họ một đống cẩu lương.
Hà Trì: [Cô ấy đột nhiên rời khỏi nhóm, không hiểu sao tôi lại cảm thấy có điều kỳ quái.]
Phó Thời Khâm: [Có ý gì? ]
Hà Trì: [Cô ấy sẽ không rời khỏi nhóm rồi bán đứng chúng ta đấy chứ? ]
Tuy rằng lúc trước, cô không làm cống hiến gì vì đại nghiệp đả đảo Phó Hàn Tranh, nhưng tốt xấu gì cũng không bán đứng bọn họ, giờ lại đột nhiên vứt bỏ bọn họ rời khỏi nhóm.
Làm vậy chẳng lẽ là vì muốn hợp tác với Phó Hàn Tranh bán đứng tiểu đội?
Phó Thời Dịch: [Làm sao có thể? Chị dâu tôi mới không phải loại tiểu nhân này.]
Hà Trì: [Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Anh cậu mà biết sự tồn tại của tiểu đội thì không lột da của chúng ta mới lạ đấy!]
Phó Thời Khâm: [Nếu chị ấy dám bán đứng chúng ta thì..]
Hà Trì: [Thì sao? Nói cứ như cậu động được cô ấy vậy!]
Phó Thời Khâm: [Tôi sẽ khóc cho chị ấy xem!]
Hà Trì: [Cái thứ không có tiền đồ!]
Trong khi hai người bọn họ đang nói chuyện, Phó Thời Dịch đã trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Vi Vi.
Cố Vi Vi nhìn thoáng qua điện thoại rồi trực tiếp tắt máy.
Không cần nghĩ cũng biết tên này gọi tới hẳn là để hỏi vì sao cô rời khỏi nhóm.
Phó Thời Dịch không thể gọi cho cô được, cũng thầm cảm thấy không ổn, nhắn tin trong nhóm.
[Chị dâu không nghe máy, hình như.. thực sự không ổn lắm thì phải? ]
Phó Thời Khâm: [Chúng ta.. có phải nên mau mau cuốn gói chuồn đi không? ]
Aaaa, tại sao anh ta lại gia nhập tiểu đội này chứ?
Hà Trì: [Chạy cái gì mà chạy, cho dù cậu có ở chân trời góc bể nào, chỉ cần anh cậu muốn bắt thì cậu cũng phí công vô ích.]
Phó Thời Dịch: [Có lẽ không bết bát như vậy đâu, chị dâu tôi tuyệt đối không phải người như thế, sẽ không bán đứng chúng ta đâu.]
Gần đây bọn họ rất ngoan ngoãn, lại không chọc giận cô, cũng không chọc giận anh bọn họ, không có cái lý nào chị dâu lại vô duyên vô cớ bán đứng bọn họ.
Hà Trì: [Bằng không thì, giải tán nhóm đi.]
Phó Thời Dịch: [Không được, biển có thể cạn, núi có thể mòn, duy chỉ tiểu đội không thể giải tán.]
Hà Trì: [Từ khi thành lập tới nay vẫn chẳng làm nên trò trống gì, không giải tán chẳng lẽ giữ lại ăn tết à? ]
Phó Thời Khâm: [Ba chúng ta đều đang cùng hội cùng thuyền hết rồi, ai cũng đừng mong chạy nhé.]
Vừa giải tán, tên Hà Trì này nhất định sẽ đi bán đứng bọn họ. Chuyện hãm hại anh họ luôn do tên này bày kế, anh ta và Phó Thời Dịch đi làm.
Bởi vì Cố Vi Vi rời khỏi nhóm, ba người đều thấp thỏm tới suốt một buổi tối không ngủ được, ngày thứ hai trời vừa sáng, Phó Thời Dịch lập tức tới công ty chờ cô. Vừa thấy cô liền khóa luôn phòng họp.
"Chị dâu, chị rời khỏi nhóm là có ý gì?"
"Muốn rời thôi, không có ý gì cả." Cố Vi Vi bình tĩnh nói.
Phó Thời Dịch nhỏ giọng, "Có phải chị định bán đứng bọn em không?"
Khóe miệng của Cố Vi Vi run lên.
Tới nước này rồi còn cần cô bán đứng sao?
Phó Thời Dịch thấy cô không trả lời, gấp đến độ tim gan cồn cào, "Chị đã nói gì với anh em rồi?"
"Chưa nói gì cả." Cố Vi Vi nói.
Cô thực sự chưa nói gì cả, là Phó Hàn Tranh tự biết chứ bộ.
Chẳng qua.. cô cũng không có ý định nói cho anh ta biết là anh của anh ta đã biết chuyện tiểu đội rồi.
_mieumieulove_