Chương 584: Kiểm tra phát hiện nói dối của mẹ con Lăng Nghiên
Một tuần sau, Lăng Nghiên đã khỏi cảm cúm, chủ động liên lạc với Watson, tỏ vẻ có thể tiến hành kiểm tra phát hiện nói dối.
Sau khi Watson nhận điện thoại, đã nhanh chóng cho người đưa họ đến phòng thí nghiệm tạm thời.
"Lăng phu nhân và Lăng tiểu thư ai đi trước?"
"Tôi đi trước." Kỷ Phương buông túi xách xuống, chủ động bày tỏ.
Nhân viên công tác mở cửa, cho bà đi vào ngồi xuống, đeo các dụng cụ theo dõi các số liệu cơ thể cho bà ta.
Tất cả đều chuẩn bị xong, nhân viên cũng ra ngoài.
Một nhà tâm lý học châu Á theo lời chỉ thị của Waston, bắt đầu đặt câu hỏi thứ nhất.
"Lăng phu nhân là bác sĩ ở bệnh viện St. Paul?"
Kỷ Phương: "Đúng."
"Cố Vi Vi bị ám sát phải nhập viện, bà là bác sĩ điều trị chính của cô ấy?"
Kỷ Phương: "Đúng."
"Là bà chẩn đoán xác định cô ấy chết não?"
Kỷ Phương: "Tôi chỉ kết luận sơ bộ, còn có viện trường cùng với một bác sĩ khoa ngoại khác hội chẩn, mới đưa ra chẩn đoán xác định chết não."
"Vậy.. trong mấy tháng bà làm bác sĩ điều trị chính, tình trạng của cô ấy.. Không hề chuyển biến tốt sao?"
Kỳ Phương im lặng một lúc, "Không có."
"Vừa rồi Lăng phu nhân chần chừ vài giây là chần chừ cái gì?"
"Dù sao chuyện cũng đã qua một năm, tôi phải nhớ lại tình huống lúc đó." Sắc mặt của Kỷ Phương bình tĩnh nói.
"Từ hồ sơ bệnh án của bệnh viện, tình trạng cơ thể của Cố Vi Vi đã có chút chuyển biến tốt, sao nó lại xấu đi?"
"Tình trạng như vậy thường gặp ở trên người bệnh nhân, trong thời gian ngắn chuyển biến tốt cũng không có nghĩa tổng thể chuyển biến tốt." Kỷ Phương nói.
Nhà tâm lý học im lặng một lúc, lại hỏi.
"Như vậy, trong mấy tháng bà trở thành bác sĩ điều trị chính của cô ấy, bà có dốc hết sức mình để cứu chữa không?"
Kỷ Phương mím môi im lặng một lát rồi hỏi ngược lại.
"Các cậu có ý gì, nghi ngờ sự chuyên nghiệp của tôi, không cố gắng hết sức chữa trị sao?"
Nhà tâm lý học giơ tay với Watson, anh đã không còn gì muốn hỏi.
Watson tiếp chuyện nói.
"Bà là bác sĩ phụ trách của Vi Vi tiểu thư mà lúc sau tim cô ấy lại được ghép cho con gái bà, chúng tôi không nên hoài nghi sao?"
Sự trùng hợp này làm cho Kaman vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Mặc dù hợp đồng hiến tạng kia quả thật do Vi Vi tiểu thư đích thân ký.
Thế nhưng cô bị thương nhập viện, ở bệnh viện mấy tháng thì chết não, trái tim lại bị lấy ra cấy ghép cho con gái ruột của bác sĩ phụ trách.
Nhỡ đâu, trong quá trình chữa trị, bà ta vì trái tim này mà không dốc sức điều trị thì sao?
Đương nhiên, tất cả chuyện này trước mắt không có chứng cứ nhưng là hoài nghi hợp lý.
"Đương nhiên, các người có thể nghi ngờ." Kỷ Phương không hề thanh minh.
Chuyện này, càng thanh minh càng là giấu đầu hở đuôi.
"Như vậy trong quá trình này, bà có nghĩ nếu cô ấy chết là có thể cung cấp tim để ghép cho con gái bà không?" Watson hỏi.
"Không có, tôi là một bác sĩ, mong cậu đừng nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của tôi." Kỳ Phương trả lời.
Sắc mặt Watson ngưng trọng, thái độ hùng hổ dọa người.
"Nhưng trước khi là một bác sĩ bà cũng là một người mẹ, bà sẽ nhẫn tâm nhìn mạng sống con gái mình chỉ còn tính bằng ngày và bỏ qua cơ hội sống sót này của cô ta sao?"
"Làm một người mẹ, tôi đương nhiên hy vọng con gái mình có thể được ghép tim." Kỷ Phương thở dài thật sâu, thề son sắt, "Nhưng Vi Vi đã cứu Nghiên Nghiên nhiều lần, chúng tôi không thể làm chuyện hại con bé được."
Rốt cuộc Watson này đã phát hiện cái gì, hay là cố ý thăm dò nên hỏi vấn đề như vậy?
Lalilac