Chương 48: Giả vờ làm bạch liên hoa
Một lúc lâu sau, Ngô Tú Liên vẫn không chịu tin hết thảy việc này là thật sự, oán hận mà trừng mắt với Cố Vi Vi.
"Cô đã động tay vào cuộc điện thoại kia phải không? Ai biết đó có phải điện thoại của công tỷ MG không. Cô chỉ là một học sinh trung học mười bảy tám tuổi, tại sao lại hiểu biết nhiều về MG như vậy?"
"Mạnh phu nhân, điện thoại là tôi gọi." Minh Diệp trầm giọng nhắc nhở.
"Có phải thật sự hay không, các người chờ nhận được thư của luật sư bên MG sẽ rõ." Cố Vi Vi cười nhẹ, đáy mắt lại một mảng lạnh băng.
Mộ Vi Vi không biết nhiều về giới thời trang và các món hàng xa xỉ, nhưng cô từ nhỏ ở Cố gia lớn lên, gặp qua việc đời, đều dùng qua đồ vật mà Ngô Tú Liên nghĩ cũng không dám nghĩ.
Từ khi cô hai mươi tuổi, nhà thiết kế Martin Green của MG đã ký hợp đồng trở thành nhà thiết kế riêng của Cố gia. Đồ cô dùng một năm bốn mùa quần áo, giày, túi sách, bao tay, trang sức đều là hắn thiết kế. Cho nên đối với đồ vật MG không có người nào rõ hơn cô.
Từ lúc Ngô Tú Liên xách theo cái túi này bắt đầu xuất hiện ở trước mặt cô, cô liền biết đây là túi giả. Vốn dĩ bà ta không chọc đến cô, cô cũng không muốn làm gì bà ta.
Chính là bà ta cố tình không quản được cái miệng, cô cũng chỉ có thể cho bà ta một điểm giáo huấn.
Ngô Tú Liên không tin, nhưng khách khứa chung quanh đang xem náo nhiệt lại tin.
"Chính mình xách cái túi hàng nhái, còn không biết xấu hổ đòi người ta đền."
"Hiện tại cũng không phải là vác đá nện vào chân mình sao? Chọc phải MG cùng Cố gia. Không nói đến phải bồi thường một số tiền lớn, mặt mũi còn mất hết."
"Họ cũng không biết là giả, nếu kiện thật, hẳn là không đến mức thua đi?"
"Người của Cố gia luôn luôn bá đạo không nói lí, khiêu chiến bọn họ có mấy người có kết cục tốt? Martin Green làm nhà thiết kế riêng
Chính là muốn phần độc nhất vô nhị này. Có người giả làm đồ vật Cố gia mang xách ra ngoài rêu rao khoe mẽ, người ta mất hứng thì người không có kết cục tốt."
"Thật là khi ký hợp đồng với một nhà thiết kế của một thương hiệu xa xỉ để làm một thiết kế riêng bao nhiêu năm, những người giàu thực sự rất tùy hứng."
* * *
Mạnh Như Nhã và mẹ ả là Ngô Tú Liên bình tĩnh một chút, ủy khuất mà nhìn về phía Cố Vi Vi, "Vi Vi, từ khi biết cô tôi vẫn luôn coi cô là em gái, đồ dùng cũng không ngừng tặng cho cô, tôi rốt cuộc làm sai cái gì mà cô lại đối với tôi như vậy?"
Mọi người vừa nghe không khỏi có chút đồng tình với hai mẹ con Mạnh Như Nhã. Đối với người ta tốt như vậy, hiện tại lại bị hại đến thảm, Mộ Vi Vi này cũng quá vong ân phụ nghĩa rồi.
Hiện tại ngẫm lại, cô căn bản là đã sớm biết tin tức kia của MG, cho nên cố ý phá hỏng cái túi kia để gây chuyện.
Cố Vi Vi lạnh lùng mà cong khóe môi, đến gần vài bước nhìn chằm chằm vòng cổ kim cương trên người Mạnh Như Nhã, nói "Chị Như Nhã, chị tặng tôi quần áo, giày, tôi không phải đã đem thứ đồ quý giá nhất đều tặng cho chị sao? Vòng cổ kim cương này chính là di vật mà tôi để lại cho tôi."
Nữ khách mặc lẽ phục đen kia liếc mắt một cái đến vòng cổ kim cương trên cổ Mạnh Như Nhã, nói, "Dây chuyền này nhìn sao cũng đáng giá hơn một ngàn vạn đi, lại còn là di vật của mẹ. Thế mà còn dám lấy mấy thứ quần áo ra kể lể.
Rõ ràng chính mình chiếm hết tiện nghi, hai người cùng nhà lại hại một cô gái. Chính mình miệng đê tiện trước còn trách người khác, có muốn tôi đem video kia phát ra để mọi người cùng nhau thưởng thức một chút không?"
Mạnh Như Nhã bị nói đến câm nín. Vòng cổ kim cương này xác thật là cô lừa được từ chỗ Mộ Vi Vi, nói là giúp cô theo đuổi Phó Hàn Tranh. Phó phu nhân cũng biết cái dây chuyền này là của Mộ Vi Vi đưa ả. Ả hiện tại đương nhiên không thể để Phó phu nhân ra mặt nói dối cái này không phải của Mộ Vi Vi.
Phó phu nhân nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngô Tú Liên, vỗ vỗ bả vai của Mạnh Như nhã, ôn hòa nói, "Được rồi, mẹ cháu thoạt nhìn sắc mặt không tốt lắm, trước tiên cháu đưa bà ấy trở về nghỉ ngơi đi."
Việc này bị nháo đến khó coi như vậy, mẹ con bọn họ ở lại yến hội cũng không chịu nổi.
Bà xác thật rất vừa lòng chọn Mạnh Như Nhã này làm con dâu. Tính tình dịu dàng lại hay quan tâm người khác. Chỉ là mẹ của cô ga có lúc thật sự có chút khó chịu.
Mạnh Như Nhã không cam lòng, nhưng việc đã xảy ra rồi. Tình trạng này cũng biết rằng ở lại chỗ này không có gì tốt. Lễ phép chào mọi người, đỡ Ngô tú Liên mặt mày xám xịt rời khỏi hội sở.