Chương 29: Cô có thể tự cởi không?
Trở lại chung cư Cẩm Tú, đã là chín giờ tối.
Mặc dù lúc đó cô đã nôn hết rượu ra ngoài nhưng không thể tránh khỏi một lượng đã ngấm vào cơ thể.
Lúc này trong người cô như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Dù đã mở điều hòa đến mức tối đa nhưng cô vẫn trằn trọc không tài nào ngủ được.
Trái lại, cơ thể càng ngày càng nóng ran, cổ khô rát.
Cố Vi Vi, xả đầy nước lạnh vào bồn tắm, thả cả đá ở trong tủ lạnh vào.
Cả người ngập trong nước đá lạnh, cơ thể nóng hổi cũng dần dần hạ nhiệt.
Trước đây dù gặp phải rắc rối thế nào, nguy hiểm ra sao, cô tin chắc Cố Tư Đinh sẽ tìm thấy cô, bảo hộ cô.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác rồi.
Anh ta đang bận bảo vệ Lăng Nghiên, người phụ nữ đã sống sót bằng trái tim của cô.
Mất đi thân phận tiểu thư của Cố gia, không ai quan tâm cô có bị oan không, không một ai quan tâm đến sống chết của cô.. Cô ôm gối ngồi trong bồn nước đá, không biết rằng tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên.
* * *
Tập đoàn Phó thị.
Phó Hàn Tranh tan tầm liền rời công ty, nhớ tới mấy văn kiện để ở chung cư Cẩm Tú.
Bởi vì ngày mai cần ngay nên anh đã gọi cho Mộ Vi Vi kêu cô mang tới.
Kết quả, điện thoại vẫn đổ chuông nhưng lại không thấy bắt máy.
Anh gọi liên tục nhưng vẫn không thấy cô bắt máy, đành lái xe tới chung cơ Cẩm Tú.
Vừa mở cửa căn hộ, hơi lạnh đã phả vào mặt anh, căn nhà lạnh như một cái hầm băng.
Anh tắt điều hòa, vào phòng tìm tài liệu.
Trước khi anh rời đi, thấy cửa phòng Cố Vi Vi vẫn mở, anh do dự bước vào.
Trong phòng lại không thấy cô đâu.
"Mộ Vi Vi?"
Đèn vẫn bật, điều hòa vẫn chạy, nhưng lại không thấy người đâu?
Anh nhìn xung quanh, cuối cùng đứng bên phóng tắm gõ cửa.
"Mộ Vi Vi?"
Gõ một hồi vẫn không thấy ai lên tiếng.
Nhưng cửa phòng lại bị khóa trái.
Anh đặt túi hồ sơ xuống, lại phòng lấy chìa khóa sơ cua, mở cửa phòng tắm.
Đẩy cửa bước vào, hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy là cô gái đang ngâm mình trong bồn tắm, đá nổi lềnh bềnh.
Trên mặt cô cắt không còn giọt máu, môi tím ngắt lạnh.
"Cô bị làm sao vậy?"
Cố Vi Vi kinh ngạc nhìn người đàn ông xông vào, quay mặt sang một bên, hô hấp khẽ run.
"Không cần anh quan tâm, ra ngoài."
Phó Hàn Tranh một tay cầm khăn tắm, một tay kéo cô từ nước đá lên, trùm khăn lên người cô.
Hoóc môn nam tính phả vào mặt cô, thân thể cô trong nháy mắt lại khô nóng.
Thậm chí, đêm đầu tiên cùng anh hiện lên tronng đầu cô.
Vốn cơ thể đã hạ nhiệt, thoáng cái lại nóng như lửa đốt.
"Anh cút đi, tôi bị đánh thuốc mê, anh muốn ngủ lần nữa sao?"
Lời nói vừa dứt, liền rời đi không muốn cùng anh ở cùng một chỗ.
Nhưng đôi chân đã bị nước lạnh làm cho tê cứng.
Bước đi, cả người liền lao về phía trước, không tự chủ được mà té ngã.
Phó Hàn Tranh nhanh tay đỡ được cô, bế ngang eo cô với vẻ mặt bình thản.
Trực tiếp đạp cửa, đặt cô lên giường.
"Cô có thể tự cởi không?"