Chương 2: Linh Hồn Tái Sinh
Không biết đã ở trong bóng tối bao lâu, Cố Vi Vi đột nhiên mở mắt ra.
Cô phát hiện mình không còn nằm trên giường bệnh nữa mà đang ở trong phòng ngủ được trang trí theo tông lạnh, phòng tắm nghe thoang thoáng có tiếng người đang tắm nước.
Cô xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, nhưng một tay lại cảm thấy máu.
Nhìn xuống cơ thể của mình, chỉ có một cái áo ngủ bằng lụa che thân.
Cô không dám ở lâu hơn trong căn phòng xa lạ này, cô trèo lên tủ và loạng choạng đi ra cửa.
Cửa phòng tắm bật mở, cô lao vào vòng tay của một người đàn ông vẫn đang quấn khăn tắm.
Bộ ngực săn chắc của người đàn ông hiện lên sự quyến rũ chết người.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn rõ khuôn mặt lạnh như băng của người đàn ông, hai mắt kinh hãi mở to.
Phó.. Phó Hàn Tranh?
Tại sao cô lại ở đây với anh ta?
Anh là người nắm quyền điều hành tập đoàn Phó gia của Trung Quốc và là nhà tài phiệt đứng đầu giới kinh doanh Trung Quốc.
Đồng thời.. cũng là kẻ thù truyền kiếp của Cố gia.
Phó Hàn Tranh nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Cố Vi Vi, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên một chút tức giận, hơi thở càng ngày càng trở nên mông lung.
"Cô vẫn chưa bỏ cuộc sao?"
"Tại sao lại phải từ bỏ?"
Cố Vi Vi vùng vẫy, nhưng cánh tay của cô lại đang bị nắm chặt đến đau nhói.
Chuyện quái gì đang xảy ra, cô không ở bệnh viện, tại sao lại ở đây, cùng người này..
Phó Hàn Tranh hai mắt càng đen hơn, lôi người đến bên giường, mạnh mẽ đẩy cô lên giường.
Trong nỗi sợ hãi tột độ, Cố Vi Vi hét lên đau đớn, khuôn mặt nhỏ bé của cô lập tức biến sắc.
Cô vùng vẫy cố gắng thoát ra nhưng người đàn ông vẫn kiên quyết đè cô xuống giường.
Phó Hàn Tranh lạnh giọng nói: "Năm lần bảy lượt cô làm nhiều trò như vậy, không phải là muốn chuyện này sao?"
"Không phải tôi, tôi không hề muốn điều này.." Cố Vi Vi khóc.
Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?
Mãi cô mới thoát được khỏi Lăng Nghiên, giờ lại rơi vào tay Phó Hàn Tranh?
Hơn nữa, họ đều muốn xâm phạm cô theo cách này.
Sự tra tấn đau đớn dường như không có hồi kết cho cô.
Vì quá đau đớn, cô dần dần mất đi ý thức.
* * *
Không biết đã qua bao lâu, nhưng âm thanh ồn ào bên ngoài khiến cô đau đầu và buộc cô phải tỉnh dậy.
"Mộ Vi Vi, bác sĩ nói cô đã qua khỏi cơn nguy kịch, còn giả bộ gì nữa?"
"Bà nội thấy cô đáng thương nên mới để cô ở Phó gia, cô lại còn tham lam muốn làm chị dâu của tôi."
Cố Vi Vi nhìn những khuôn mặt lạ lẫm và quang cảnh xa lạ, đôi mắt mơ màng.
Không thể nào phân biệt được đây là thật hay trong mơ nữa.
Mạnh Như Nhã, người phụ nữ mặc váy dài, đẩy người thanh niên ra khỏi phòng.
"Nhị thiếu gia, phiền ngài xuống lầu trước, để cô ấy thay quần áo rồi sẽ xuống dưới lầu tiếp tục câu chuyện."
Cố Vi Vi ngồi dậy, cảm thấy toàn thân đau đớn không thể tả được, xương cốt toàn thân rời rạc như bị gãy thành từng khúc vậy.
Mạnh Như Nhã đỡ cô ra khỏi giường và đưa cô vào phòng tắm.
"Trước tiên hãy đi tắm rửa và thay một bộ quần áo mới."
Cố Vi Vi bị đẩy vào phòng tắm, và khi nhìn thấy mình trong gương, cô run rẩy đầy sợ hãi
Trong gương, cô là một cô gái trẻ còn chưa trưởng thành, mới khoảng 18, 19 tuổi.
Thế nhưng vấn đề là đây không phải ngoại hình của cô.
Những kỷ niệm xa lạ bỗng tràn vào tâm trí cô như những dòng thủy triều.
Cô ngây người nhìn cô gái trong gương hồi lâu, không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt mình.
Cô đã chết.
Tuy nhiên, cô lại tái sinh thành một người khác, một cô gái 18 tuổi tên là Mộ Vi Vi.
Và tất cả những gì cô phải chịu là vì Mộ Vi Vi, chủ nhân ban đầu của cơ thể này.
Hôm qua Mộ Vi Vi đã lợi dụng lúc Phó Hàn Tranh trở về từ tiệc rượu, đã bỏ một thứ gì đó vào bát súp do người hầu chuẩn bị cho anh, cố ý mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm với ý định cống hiến bản thân.
Kết quả là Mộ Vi Vi không thành công và chết đi.
Cô tái sinh một lần nữa, nhưng phải gánh chịu mọi hậu quả thay vị chủ nhân ban đầu đó.