Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Gần đây công chúa và bạn giường vấp phải cái ngưỡng bảy tháng*.
(*) Gốc là: Thất nguyệt chi dương 七月之痒: Nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 (năm) thì sẽ bách niên giao lão, bên nhau trọn đời, còn không thì ngược lại. Ở đây là ngưỡng 7 tháng.
Quan hệ "Bất chính" của hai người duy trì được bảy tháng, đột nhiên Thẩm Hạc Tri không quan tâm nàng nữa, hơn nửa tháng nay không đặt chân tới phủ công chúa rồi.
Thậm chí nàng rơi xuống nước bệnh nặng một trận cũng không thấy nửa cái bóng dáng của Thẩm Hạc Tri.
Nàng đợi ở trên đường thượng triều mấy lần, hắn đều phi ngựa qua, trực tiếp giả vờ như không nhìn thấy công chúa.
Chiêu này nàng đã xem qua ở trong binh thư, gọi là "Không bạo lực, không hợp tác", nguyên nhân đại khái thì nàng cũng biết, đơn giản chỉ là nàng từ chối lời cầu hôn của Thẩm Hạc Tri.
Hai lần.
An Hoa hung hăng cắn một miếng táo cầm trong tay, giống như nhai trong miệng chính là đầu chó kiêu ngạo của tên quỷ kia.
Hừ, phớt lờ thì cứ phớt lờ đi, bên ngoài đầy cờ màu sắc bay phấp phới, nàng thiếu một cái như Thẩm Hạc Tri sao?
Có điều rất nhanh sau đó, công chúa bị vả mặt rồi, thiếu, thật sự rất thiếu.
"Ngươi nói lại lần nữa! Hắn làm cái gì cơ!"
"Bẩm công chúa, Đô Đốc đại nhân đang dẫn binh phong tỏa tra xét Tương Lí Lâu."
Lúc công chúa thờ phì phì đuổi tới, đúng lúc Tương Lí Lâu được dán lên mảnh giấy niêm phong cuối cùng.
Nàng ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Thẩm đại nhân, chuyện càn quét nơi đồi trụy từ lúc nào tới lượt ngươi quản lí đấy?"
Thẩm Hạc Tri mỉm cười, móc từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội: "Thái hậu có lệnh, muốn thần giúp công chúa cải tà quy chính."
Miếng ngọc bội này An Hoa nhận ra, là vật Thái Hậu thường đeo trên người.
Thái hậu không hạ chỉ, mà lại bảo Thẩm Hạc Tri cầm ngọc bội tới, thứ nhất là vì để chứng minh tịch thu tài sản của công chúa là do bà ấy quyết định, hai là không muốn người ngoài biết chuyện này có liên quan tới bà ấy.
Công chúa lắc lắc đầu, cố gắng quăng sạch nỗi bận tâm nói không rõ ấy đi, đáp lời Thái hậu vài câu qua loa tùy tiện, ngay cả chính sự cũng quên không nói.
Bỏ đi, sớm muộn cũng sẽ có một ngày, nàng sẽ đòi đống tiền này về từ trên tay Thẩm Hạc Tri.
Công chúa tâm tình phức tạp rời khỏi Thọ Khang Cung, đi qua đi lại cả buổi sáng, lúc ra khỏi cửa cung, bầu trời lại bỗng nhiên âm u.
Mây xám xịt ép xuống đỉnh đầu, làm tâm tình của An Hoa càng bực bội, nàng liền muốn làm chút chuyện gì đó để phát tiết.
Cẩn thận nghĩ lại, hừ, hình như đúng là có một chuyện chưa xử.
Chiếc xe ngựa đẹp đẽ leng keng vang lên, không bao lâu sau, công chúa liền dẫn một đám đông người ngựa tới, hùng dũng tới Phó gia.
Đẩy khuôn mặt sợ hãi của Phó Nghĩa Hải ra, công chúa cao ngạo đi vào trong ngồi vào ghế chủ tọa, bá khí* cao hai mét tám nháy mắt phô ra:
"Lục soát cho bổn cung."
(*) Gốc là khí trường 气场: Chỉ khí chất của một người gây ảnh hưởng tới mọi người xung quanh.
Phó Nghĩa Hải còn chưa phản ứng lại được, thị vệ của công chúa đã chạy đi tứ tung, lục soát trong phủ cứ như chốn không người.
Phó đại nhân là tay lão luyện nhiều năm trong triều, thấy tình hình này lập tức hiểu ra công chúa đến làm gì, một bên thầm mắng con gái bất hiếu chọc giận công chúa dẫn đến phiền phức lớn như vậy, một bên mồ hôi lạnh đầy điên cuồng cầu xin cho con gái.
"Công chúa, tiểu nữ làm chuyện sai trái, công chúa muốn dẫn binh hỏi tội, lão thần không dám có dị nghị, nhưng ta chỉ có một đứa con gái này, xin điện hạ giơ cao đánh khẽ, tha cho nữ nhi một con đường sống."
An Hoa cười lạnh một tiếng, không chút để ý cạy cạy màu sơn móng tay mới, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua nội đường, người trong gian phòng đều sợ tới nỗi không dám nói chuyện.
Phụ hoàng từng nói, thù dai tổn hại sức khỏe, cho nên nàng thường lựa chọn tổn thương thân thể của người khác.
Đang suy nghĩ làm thế nào để hành hạ tiểu thư Phó gia không biết trời cao đất dày kia, thì thị vệ đã áp giải cô ta lên.
Nhưng đến khi nhìn thấy Phó Thủy Tâm thật rồi, An Hoa cũng có chút ngẩn người.
Người thì vẫn là cái người kia, chỉ có điều đã què mất một chân.
Gì vậy, nàng còn chưa ra tay, nha đầu xấu xa này đã bị ác giả ác báo rồi sao?
"Công chúa..." Phó Nghĩa Hải nước mắt lã chã, vẫn muốn cầu xin, nhưng lại bị con gái cắt ngang.
"Cha, không cần cầu xin nàng ta!" Phó Thủy Tâm trừng mắt hạnh to tròn lên tức giận nhìn công chúa, nhưng chắc là không bụng không có bao nhiêu kiến thức, mắng tới mắng lui cũng chỉ có một câu: "Ngươi ỷ thế hϊếp người, không nói đạo lí!"
Phó Nghĩa Hải bị con gái dọa sợ rồi, trợn tròn mắt lên bảo con gái im miệng.
Thú vị, vô cùng thú vị.
Công chúa đứng dậy, bước sen nhẹ nhàng, đi đến trước mặt Phó Thủy Tâm đang đi thị vệ giữ lấy, từ trên cao nhìn xuống nàng ta.
"Ai nói bổn cung đến để nói đạo lí, hôm nay bổn cung tới, chính là để ức hϊếp người ta đấy."
An Hoa vẫy tay một cái, bên cạnh lập tức nhảy ra mấy tên thị vệ thân thủ lợi hại: "Thứ nhất, ngươi hại bổn cung rơi xuống nước, thứ hai, lời nói của ngươi xúc phạm bổn cung, làm cho ta cực kì không vui. Nhưng nể tình tấm lòng bảo vệ đứa con gái duy nhất của cha ngươi..."
Nàng cố ý dừng lại một chút, đợi thưởng thức đủ vẻ mặt thấp thỏm không yên của cha con Phó gia, nàng mới nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Vậy thưởng cho ngươi ba trăm gậy, để bổn cung hạ hỏa đi."
Mặt Phó Thủy Tâm trắng bệch, ba trăm gậy, nàng còn sống được thì trên đời có ma!
Phó Nghĩa Hải nóng lòng bảo vệ con gái, lập tức quỳ xuống: "Cầu xin điện hạ khai ân! Đô Đốc đại nhân đã phạt tiểu nữ rồi, nó cũng không dám tái phạm nữa đâu! Xin điện hạ khai ân!"
Ông ta nói oang oang một đống lời, nói đến môi cũng sắp tróc da rồi, nhưng An Hoa lại chỉ chú ý đến một chuyện.
"Đô Đốc đại nhân?"
Thấy thái độ của công chúa hơi thả lỏng, Phó Nghĩa Hải vội vàng khai báo toàn bộ chuyện từ đầu tới cuối một lượt cho công chúa nghe.
Hóa ra vào mấy hôm công chúa bị ốm kia, Thẩm Hạc Tri không quên chuyện vì sao nàng bị rơi xuống nước, con người hắn trước nay không nói nhiều lời độc ác, chỉ nhẹ nhàng vài chữ liền đánh gãy một bên chân của con gái Phó gia, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện người ta đã theo đuổi hắn bao nhiêu năm.
Quả nhiên, thiểm cẩu* đến cuối cùng chẳng có gì cả.
(*) Thiểm cẩu: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh (Nguồn: dembuon).
Chỉ là, An Hoa không hiểu, vì sao hắn phải làm như thế? Lấy thân phận bạn giường ra mà nói, hắn làm những chuyện này có hơi dư thừa thì phải.
Thậm chí còn là sau khi nàng cự tuyệt lời cầu hôn của hắn, hắn tức giận ngút trời đá cửa mà đi nữa chứ.
Công chúa không phải kiểu con gái thích khóc sướt mướt như Bùi Thanh, nàng từ nhỏ đã tâm cao khí ngạo, lại sống ở trong cung đình tranh giành hình thành bộ óc lí trí lạnh lùng, sớm đã quen với việc một mình đấu đá tranh giành.
Bị thương thì một mình trốn đi tự liếʍ vết thương, chịu oan ức thì tự mình tìm về ổ của mình, ở trong mắt nàng, đây là những chuyện theo lẽ thường nên làm.
Chỉ là hôm nay, Thẩm Hạc Tri trút giận giúp nàng, lại khiến cho nàng không hiểu sao lại nảy lên một loại cảm giác được người khác che chở.
Một luồng nước ấm lan ra khắp tứ chi, trong đầu cũng nháy mắt rơi vào cảnh mộng.
Mãi đến khi thị vệ nhỏ giọng nhắc nhở nàng, bên dưới còn có một đám người đang quỳ, công chúa mới hắng hắng giọng:
"Nếu Thẩm đại nhân đã phạt rồi, bổn cung phạt thêm lần nữa hình như cũng không hợp lẽ."
Phó Nghĩa Hải vui mừng khôn xiết, dùng sức nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng Phó Thủy Tâm lại không nghĩ như vậy, cùng là nữ nhân, nàng ta biết công chúa có ý gì, công chúa dùng cách thức này nói cho nàng biết, Thẩm Hạc Tri làm cũng chẳng khác nào công chúa làm, hai người bọn họ mới là một thể, mà bản thân nàng chẳng qua chỉ là một con hề nhảy nhót ở ngoài cuộc mà thôi.
Công chúa im lặng nhìn, trong lòng lại bị vẻ mặt của hai người phụ nữ đùa đến cực kì vui vẻ, tính nàng giống mèo, thích trước khi cắn chết chuột vờn nó một hồi, đợi nó hết sức rồi thì mới từng miếng từng miếng, chầm chậm nuốt trọn.
Công chúa khom người xuống, bóp chặt hai má của Phó Thủy Tâm: "Có điều Khương Quốc lấy cân đối làm vẻ đẹp, Phó tiểu thư lại què mất một chân, thật sự không đẹp lắm. Đúng lúc hôm nay tâm tình của bổn cung không tồi, giúp đỡ Phó tiểu thư một chút nhé."