Chương 2

Nàng tiến đến bên tai ta, tiếng nói mềm nhẹ mang theo đắc ý:

“Ta mới là nữ chính, thiên mệnh chính là ở trên người ta. Chỉ khi ngươi chết đi rồi thì bọn họ mới có thể toàn tâm toàn ý mà yêu ta.”

“Ngươi cũng đừng có hận ta, đây là mệnh của ngươi, ngươi phải chịu!”

Ta muốn cười.

Nhưng nước bùn rất nhanh liền bịt kín miệng mũi của ta.

Ta mơ hồ nghe được có người đang nôn nóng gọi tên ta.

Càng có người giận dữ chất vấn Tống Uyển Uyển vì sao trấn tháp trước thời gian mà không nói cho bọn họ.

Hình như còn có người nhảy theo xuống.

Chẹp, thật khiến người khác buồn nôn.

Nhưng mà một lần nữa mở mắt, ta trọng sinh.

“Làm sao ngươi lại có khối long văn ngọc bội này?”

(*long văn ngọc bội: ngọc bội hoa văn rồng)

Âm thanh của phụ hoàng ngồi trên Cung Điện nghe khá là nôn nóng.

Mà ở bên dưới Tống Uyển Uyển lại lo sợ bất an liếc mắt nhìn ta một cái rồi cúi đầu thật nhanh.

Nhìn qua trông có vẻ cực kỳ sợ hãi ta.

—— Ta thế mà lại trở về cái ngày Tống Uyển Uyển bày mưu để ta mang nàng vào cung.

Trên người Tống Uyển Uyển có một khối long văn ngọc bội.

Ta cũng có một cái giống như đúc, là năm kia phụ hoàng ban thưởng cho ta.

Ta bình tĩnh lại, mắt lạnh nhìn phụ hoàng dùng ngữ khí sốt ruột dò hỏi thân thế của Tống Uyển Uyển.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, phụ hoàng cơ bản đã xác định Tống Uyển Uyển chính là cô con gái ông ấy đã tìm mười mấy năm.

Mà đời trước Tống Uyển Uyển đã dùng dáng vẻ này làm phụ hoàng nghĩ lầm ta cực kỳ khắt khe với nàng ta trong phủ Công chúa.

Đặc biệt danh tiếng bên ngoài của ta lúc trước rất không tốt.

Phụ hoàng chính là từ thời điểm này bắt đầu có chút không vui với ta.

Vì thế ta rũ mắt, cười nói: “Tỳ nữ này cũng mới nhập phủ vài ngày trước. An Dương nghe nói nàng ta có kinh nghiệm trong việc sửa chữa tranh chữ liền đưa vào cung bái kiến phụ hoàng. Nếu phụ hoàng thích thì giữ nàng ta lại đi.”

Đương kim Thánh Thượng thích sưu tập tranh chữ các đời Tiền Triều, trong đó cũng có một số tác phẩm yêu cầu phải sửa chữa.

Đó chính là lý do Tống Uyển Uyển tính kế thuyết phục ta đưa nàng vào cung.

Nàng không biết dùng biện pháp gì huỷ hoại tranh chữ của ta, lại ở trước mặt ta triển lãm tay nghề của mình.

Quả nhiên, phụ hoàng do dự trong chớp mắt.

Cuối cùng gật đầu: “Vậy cứ lưu lại trước đi.”

Ta cười đồng ý.

Xoay người lại thoáng nhìn thân mình cứng đờ của Tống Uyển Uyển, khuôn mặt bình tĩnh của nàng biến thành hoảng hốt.

Nàng đương nhiên phải hoảng hốt rồi.